Quận chúa Trường Bình suy bụng ta ra bụng người mà có ý nghĩ như vậy, bởi từ trước đến nay trong mắt nàng ta, quan hệ giữa người với người đều dựa trên lợi ích, có lợi ích thì sẽ có tranh đấu, làm gì có ai thật lòng đối xử tốt với nhau, Ninh Như Ngọc quan tâm người khác cũng chỉ vì như thế mà thôi, chẳng cao thượng hơn nàng ta bao nhiêu, trời mới biết trong lòng Ninh Như Ngọc nghĩ như thế nào, người làm chưa chắc đã nói, người nói chưa chắc đã làm, nhưng nàng ta không ghét bỏ loại người “Giả mù sa mưa* ở mặt ngoài” như Ninh Như Ngọc là được rồi.
*Giả mù sa mưa: ý chỉ những lời nói, hành động giả dối để đánh lừa người khác.
Người bị quận chúa Trường Bình cảm thấy giả mù sa mưa là Ninh Như Ngọc hừ lạnh một tiếng, nhướng mày, học khẩu khí của nàng ta, nói: “Ta đương nhiên không thể giống với người nào đó, ngoại trừ tâm địa đen tối thì là tâm tư bất chính, vì có thể thắng cuộc mà không từ bất kì một thủ đoạn xấu xa hạ lưu nào để hại người, người cảm thấy, nếu ta nói chuyện này cho quản sự biết thì sẽ như thế nào nhỉ?”
“Ngươi, hừ!” Quận chúa Trường Bình bị Ninh Như Ngọc nói cho nghẹn họng, nói không nên lời, nặng nề hừ một tiếng với nàng, khinh miệt nói: “Ngươi cũng đừng làm ra vẻ cao cao tại thượng, ngươi thì tốt hơn ta bao nhiêu chứ, ngươi dám nói ngươi không muốn dành chiến thắng? Ngươi muốn nói thì đã sớm đi mách lẻo rồi, chẳng lẽ không phải ngươi đang cảm thấy vui mừng vì thiếu đi một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ hay sao, làm gì phải giả mù sa mưa khiến người khác ghê tởm buồn nôn.” Quận chúa Trường Bình nói xong thì vung tay áo đi ra bên ngoài.
Ninh Như Ngọc đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của quận chúa Trường Bình, nàng để tay lên ngực tự hỏi, nàng thật sự nghĩ như vậy ư? Nếu thiếu đi một đối thủ mạnh mẽ, bản thân nàng cũng có cơ hội lớn hơn để giành chiến thắng? Không, không phải, nàng chỉ muốn thông qua phương thức quang minh chính đại mà thắng trận thi đấu này, chưa từng nghĩ tới việc hại người như quận chúa Trường Bình! Nàng không phải cùng một loại người với quận chúa Trường Bình!
Trận chung kết rất nhanh đã bắt đầu, Lý Ngọt là người đầu tiên lên sân khấu, biểu hiện giống bình thường, không công không tội, giám khảo cho điểm như mọi lần, xem như là điểm số trung bình.
Sau khi Lý Ngọt đi xuống, người tiếp theo chính là Dương Nguyệt, không thể không thừa nhận, vừa rồi quận chúa Trường Bình cố ý hắt nước lên trên người nàng ấy đã làm ảnh hưởng không nhỏ tới tâm thái của nàng ấy, mặc dù nàng ấy đã thay đổi váy áo, giày tất dự phòng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của bản thân, nhưng đáng tiếc, lúc lên biểu diễn trên sân khấu, nàng ấy vẫn không thể phát huy hết khả năng, xuất hiện một lỗi không lớn không nhỏ, cho dù đã nhanh chóng sửa lại, nhưng sai lầm đã tạo thành thì không thể xóa bỏ, hoàn thành thi đấu với điểm số không cao, còn kém hơn một chút so với Lý Ngọt, vì vậy nàng ấy coi như không có khả năng giành chiến thắng.
Đến lượt Ninh Như Ngọc lên sân khấu, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nên chậm rãi đi ra ngoài, trên đường đi lên sân khấu thì chạm mặt thoáng qua với quận chúa Trường Bình, hai người đều nhìn thẳng, dường như không nhìn thấy đối phương trong mắt, lập tức lướt qua nhau.
Ninh Như Ngọc đi lên sân khấu biểu diễn, hành lễ với giám khảo, sau khi được giám khảo cho phép, nàng ra hiệu cho nhạc công đàn tấu khúc nhạc mà nàng chuẩn bị múa, tiếng đàn vang lên, Ninh Như Ngọc bắt đầu từ từ chuyển động. Tiếng nhạc mềm nhẹ thong thả, động tác múa của nàng cũng mềm mại uyển chuyển như nước chảy mây trôi, như gió xuân mưa nhẹ nuôi dưỡng vạn vật, khi tiếng đàn dần dần lên cao, nàng bắt đầu múa nhanh hơn, tiếng nhạc càng lúc càng nhanh, như mưa rền gió dữ, khiến lòng người mênh mông dậy sóng, tâm tình mọi người theo động tác múa dồn dập mạnh mẽ mà phập phồng lên xuống, sau một động tác cực kì khó, Ninh Như Ngọc nằm rạp trên mặt đất, tựa hồ như đã xong, tiếng nhạc dần dần chậm lại, chỉ ngẫu nhiên vang lên hai tiếng như tiếng côn trùng kêu vang, như tiếng ếch nhảy, khi mọi âm thanh gần như đình trệ, vô cùng im ắng, Ninh Như Ngọc lại bật nhảy lên cao từ trên mặt đất, cấp tốc xoay tròn, ước chừng xoay ba vòng, cuối cùng mới dừng lại, hoàn thành điệu múa.
Điệu múa này vô cùng xuất sắc, mặc dù còn có chỗ chưa thật sự hoàn hảo, nhưng lại tinh tế hơn hai người trước rất nhiều, giám khảo cũng vui vẻ thưởng thức điệu múa xuất sắc ấy, sôi nổi tán thưởng nàng, cho nàng điểm số rất cao.
Ninh Như Ngọc đứng trên sân khấu hành lễ với giám khảo rồi đi xuống, đúng lúc đụng phải quận chúa Trường Bình, khi hai người lướt qua nhau, Ninh Như Ngọc nghe được quận chúa Trường Bình nói một câu: “Chúc mừng ngươi.”
“Cảm ơn.” Ninh Như Ngọc nghe thấy thì nhướng mày, thản nhiên mà đáp lại một câu.
Thật ra cuộc thi đấu này đã phân thắng bại, mặc dù quận chúa Trường Bình có tài năng vũ đạo không tồi, nhưng trước sau chưa từng vượt qua Ninh Như Ngọc, điểm số cũng thấp hơn một chút, Tôn Gia Dĩnh lại càng không thể so sánh, cuối cùng Ninh Như Ngọc là người giành được thắng lợi, trở thành mỹ nhân Thất Tịch lần này.
Trong khoảnh khắc nghe được kết quả kia, Ninh Như Ngọc vô cùng kích động, vui mừng khôn xiết, nụ cười xán lạn nở rộ trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp diễm lễ, nàng từng dự đoán bản thân sẽ thành công, cũng nghĩ tới bản thân sẽ thất bại, từ ban đầu cho tới bây giờ, vì cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch này mà nàng phải trải qua quá nhiều việc, thấy được nhiều mặt tối, ngươi lừa ta gạt lục đục với nhau, thậm chí có người còn coi thường tánh mạng người khác, bây giờ hồi tưởng lại quá trình đi tới thành công cuối cùng này, nàng cảm thấy rất đáng giá.
Ninh Như Ngọc ra khỏi Nghênh Tân Lâu, Bích Hà là người đầu tiên chạy lên đón, dìu nàng lên phòng riêng trên lầu hai của trà lâu đối diện, Từ thị và Ninh Khánh An vẫn luôn ở đó chờ nàng.
Kết quả Ninh Như Ngọc giành được chiến thắng tạm thời chưa công bố ra bên ngoài, Từ thị và Ninh Khánh An quyết định nhanh chóng rời khỏi đây, ngồi trên xe ngựa trở về phủ Ngụy Quốc Công.
Sau khi mấy người Ninh Như Ngọc rời đi, kết quả cuộc tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch cũng được thông báo ra bên ngoài, những người tham gia cá cược vui mừng sắp phát điên rồi, tỉ lệ 1 ăn 5, người đặt cược Ninh Như Ngọc thắng kiếm được lời to, vui vẻ phấn chấn, người đặt cược cho người khác thắng thì phải bồi thường thảm hại, đặc biệt là những người cá cược cho quận chúa Trường Bình, cũng dựa theo tỉ lệ 1 đền 5, suýt nữa thì quần lót cũng phải lột ra bồi thường.
Sau này Bích Hà coi chuyện này như truyện cười mà kể lại cho Ninh Như Ngọc nghe, đúng là có thể chọc cho Ninh Như Ngọc vui vẻ, cười chảy cả nước mắt.
Ninh Như Ngọc thắng cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, tin tức truyền tới phủ Ngụy Quốc Công, toàn bộ phủ Ngụy Quốc Công đều sôi trào.
Thụy An Đường, hạ nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Lão phu nhân, chuyện vui lớn chuyện vui lớn, tứ tiểu thư thắng, tứ tiểu thư thắng cuộc thi mỹ nhân Thất Tịch rồi.”
Lão phu nhân La thị vừa nghe thấy vậy, kinh ngạc tới mức tay run lên, suýt nữa làm rơi vòng tay đang nắm chắc trong tay, may mà bà phản ứng kịp, lập tức túm chặt, dường như không dám tin tưởng mà vội vàng hỏi lại: “Ngươi nói thật không, Như Ngọc thật sự giành chiến thắng hả?”
Hạ nhân vội vàng nói: “Thật sự thật sự, tin tức đã công bố ra ngoài rồi, chính là tứ tiểu thư của phủ chúng ta thắng.”
Ba cô nương đạt được danh hiệu mỹ nhân Thất Tịch của những lần trước đều bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, trong đó người khiến mọi người nhớ mãi không quên chính là Thẩm Qúy Phi, quả thực chính là kiêu ngạo của Thẩm gia, cũng là bùa hộ mệnh nhiều năm nay của Thẩm gia.
Lão phu nhân La thị chưa bao giờ dám nghĩ có một ngày Ninh Như Ngọc có thể trở thành mỹ nhân Thất Tịch, bà biết Ninh Như Ngọc là người có tài năng, thường xuyên là người đứng đầu trong thư viện, nhưng kể cả như thế, bà cũng chưa bao giờ dám nghĩ Ninh Như Ngọc sẽ trở thành mỹ nhân Thất Tịch, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Mặc dù ngày thường lão phu nhân La thị không yêu thích Ninh Như Ngọc, nhưng hiện tại có chuyện tốt như này, lão phu nhân La thị lại muốn lấy lòng Ninh Khánh An, khuyên răn ông đừng chuyển ra ngoài, vì vậy vội vàng sai Ngô ma ma đi chuẩn bị lễ vật: “Ngươi đến nhà kho của ta nhìn xem, chọn mấy thứ tinh xảo đưa qua cho Ninh Như Ngọc.” Bây giờ mới đi lấy lòng cũng không biết đã chậm hay chưa.
Ngô ma ma hiểu rõ ý đồ của lão phu nhân La thị, vội vàng nói: “Nô tỳ lập tức đi làm ngay.” Dứt lời thì cầm chìa khóa nhà kho đi chọn lễ vật.
Cùng lúc đó, Thẩm thị ở trong viện Hải Đường cũng nhận được tin tức Ninh Như Ngọc thắng cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, nghe xong hạ nhân bẩm báo, Thẩm thị không hề để ý mà xua xua tay cho hạ nhân lui xuống.
“Hừ, chỉ là một danh hiệu mỹ nhân Thất Tịch mà thôi, tỷ tỷ của ta chính là mỹ nhân Thất Tịch đầu tiên đấy, ngày hôm sau đã được Hoàng thượng truyền chỉ vào cung làm phi tử, hiện tại mỹ nhân Thất Tịch cũng chỉ như thế mà thôi, có gì đáng vui mừng chứ.” Thẩm thị nói ra những lời chua ngoa, nhưng thật ra trong lòng cũng kinh ngạc ghen tị không thôi, ai bảo nữ nhi Ninh Như Trân của bà ta lại bình thường như vậy chứ? Bà ta phí không ít tâm tư bồi dưỡng, nhưng chẳng có một chút xíu tác dụng, từ trước tới nay chưa từng thấy nàng ta có thành tích gì, thật là người so với người tức muốn chết, hàng so với hàng kém muốn vứt đi!
Cho dù trong lòng Thẩm thị không thoải mái như thế nào, ghen tị ra sao, Ninh Như Ngọc cũng chính là người thắng cuộc thi đấu tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch lần này, trở thành mỹ nhân Thất Tịch năm nay, tài nghệ xuất chúng, nổi danh vạn dặm.
Thẩm thị cũng học theeo dáng vẻ của lão phu nhân La thị, sai Vạn ma ma đi tới nhà kho chọn mấy thứ làm lễ vật đưa đến Y Lan Viện: “Ngươi chọn lễ vật tốt một chút, đừng làm nàng ta cảm thấy chướng mắt, lại khiến ta trở thành kẻ keo kiệt.”
“Nô tỳ biết, thế tử phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt chuyện này.” Vạn ma ma đi tới nhà kho của Thẩm thị chọn lễ vật.
Y Lan Viện, sau khi Ninh Như Ngọc trở về, ngồi nghỉ không tới hai nén hương, mà đã lục tục thu được lễ vật do lão phu nhân La thị và Thẩm thị sai ngươi đưa tới tặng, hơn nữa đồ vật không tệ, nhìn ra được là tỉ mỉ lựa chọn sau đó mới đưa tới đây, thật hiếm khi hai người kia lại có thành ý tốt như vậy.
Lễ vật đưa tới, Ninh Như Ngọc thoải mái đúng mực nhận lấy, cũng đầy đủ lễ nghĩa mà nói cảm tạ trước mặt các ma ma, xử lý mọi việc hợp tình hợp lý, mọi người đều vui.
Tam phòng Nhiễm thị nhận được tin tức, cũng dẫn theo Ninh Như Phương tới đây chúc mừng, mặc dù không đưa lễ vật gì, nhưng Ninh Như Ngọc lại cảm thấy khá hài lòng.
Buổi tối, Từ thị sai phòng bếp nhỏ bày một bàn thức ăn ngon, người một nhà vui mừng náo nhiệt một chút, Ninh Khánh An không biết lấy ra một vò nữ nhi hồng từ chỗ nào, còn bảo Ninh Như Ngọc uống hai ly.
Ninh Như Ngọc vô cùng vui vẻ, uống đến mức trên mặt nổi lên rặng mây đỏ hồng, sau khi Bích Hà đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi, nàng còn hồ đồ, vừa cười vừa nói muốn nhảy múa, đi một vòng quanh sân ở Y Lan Viện, lắc lư lảo đảo rồi ngủ quên, ngã vào một lồng ngực rộng lớn rắn chắc.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, hình như Ninh Như Ngọc nhìn thấy Hoắc Viễn Hành, nàng được chàng dịu dàng ôm lấy, hương thơm thanh lãnh mê người trên người chàng đầy dụ hoặc với nàng, ánh trăng mông lung, càng khiến nàng say hơn.