“Duẫn Văn, con ở lại trong phủ đi, đừng dọn ra ngoài nữa.” Lão phu nhân La thị nhân cơ hội thủ thỉ khuyên nhủ.
Nhưng Ninh Khánh An cũng không bị đả động chỉ vì bà nhất thời tỏ ra yếu thế, đành phải khuyên bà chú ý nghỉ ngơi: “Nương, nương đừng nghĩ nhiều nữa, dưỡng bệnh cho tốt mới là quan trọng nhất.”
“Con vẫn muốn dọn ra ngoài ư?” Lão phu nhân La thị giữ chặt tay Ninh Khánh An, mắt trông mong nhìn ông, vẻ mặt bi thương khổ sở, cứ như là lập tức khóc ra tiếng.
Nhưng quyết tâm của Ninh Khánh An vẫn không hề dao động, kiên định nói: “Nương, có một số việc sau khi đã quyết định thì không thể sửa lại, con sẽ phụng dưỡng nương dưỡng bệnh thật tốt, cũng sẽ thường xuyên trở về thăm nương, nương không cần lo lắng.”
“Vì sao con không chịu nghe lời nương nói?” Tay lão phu nhân La thị bắt lấy Ninh Khánh An đều phát run, đại nhi tử không nghe lời, tiểu nhi tử cũng không nghe lời, trước kia Thẩm thị bị bà đè nặng còn tính là thành thật, Từ thị thì nhảy nhót đến lợi hại, bà cũng có thể coi như Từ thị không tồn tại, ai ngờ bây giờ Thẩm thị cũng làm phản rồi, Ninh Khánh An cũng nhất quyết không nghe lời bà nói. Từ trước đến nay bà vốn yêu thương nhi tử thứ hai này nhất, nhưng ngay lúc này đây vẫn không hướng về bà như cũ, sống chết muốn dọn ra khỏi phủ, bà đã tạo nghiệt gì đây?
Ninh Khánh An không muốn lại tranh chấp vấn đề dọn hay không dọn ra ngoài ở, chuyện này đã định ra thì không thể quay lại, nhìn lão phu nhân La thị nói: “Nương nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt đi, chúng con về trước.”
“Ngươi, ngươi……” Lão phu nhân La thi tức giận đến mức nói không nên lời, trơ mắt nhìn Ninh Khánh An mang theo Từ thị và Ninh Như Ngọc rời đi.
Ngô ma ma vội vàng khuyên nhủ: “Lão phu nhân, người đừng tức giận, người đừng tức giận, chuyện này phải từ từ, không thể sốt ruột.”
“Ta, ta có thể không nóng nảy hả? Một đứa hai đứa đều không nghe ta nói! Ta cũng vì tốt cho chúng thôi!” Lão phu nhân La thị tức giận đến nỗi cả người run rẩy, hữu khí vô lực mà nằm trên giường thở dài.
Đêm đã khuya, Từ thị và Ninh Khánh An trở lại Quế Hương Uyển, hai người rửa mặt xong nằm trên giường, Từ thị nhớ tới việc lão phu nhân La thị đã từng làm đủ loại trò, lại nghĩ tới dáng vẻ đáng thương vừa rồi của bà, không khỏi lắc lắc đầu thở dài một tiếng.
“Làm sao vậy?” Ninh Khánh An nghe thấy Từ thị thở dài, duỗi tay ôm bà vào trong lòng ngực, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của bà, đã nhiều năm trôi qua mà vẫn xinh đẹp hoàn mỹ như cũ.
“Không có gì, thiếp chỉ nhớ lại mấy chuyện trước kia.” Từ thị dịch thân mình, tìm vị trí thoải mái hơn trong lòng ngực ông, dựa vào ngực ông, nghe tiếng tim đập thình thịch, trong lòng cũng cảm thấy bình ổn an tâm trở lại.
Ninh Khánh An giơ tay vén sợi tóc rơi xuống má bà, cúi đầu hôn nhẹ lên trán bà, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, trước kia đã để nàng phải chịu nhiều ấm ức, về sau ta sẽ không để ai bắt nạt hai mẹ con nàng nữa.”
“Vậy lão phu nhân phải làm sao bây giờ?” Từ thị ngẩng đầu nhìn ông, một đôi mắt to đen láy, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, càng khiến người khác phải trân trọng bảo vệ hơn nữa.
Ninh Khánh An ôm bà chặt hơn, than một tiếng: “Nương sẽ tốt thôi, cũng sẽ không có việc gì, nương đã náo loạn vài thập niên, cũng nên dừng lại rồi.”
Những lời này của Ninh Khánh An cũng là lời thật lòng, ông cũng đã chịu đựng đủ rồi. Tình trạng hiện giờ của lão phu nhân La thị, cũng do bà tự mình làm ra, hy vọng thông qua những việc này bà có thể thay đổi tốt hơn.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Ninh Khánh An ôm Từ thị, dùng môi dịu dàng hôn lên mặt mày của bà, mặt sau tất nhiên là cởi áo tháo thắt lưng, cộng phó Vu Sơn mây mưa*.
*cộng phó Vu Sơn mây mưa: lấy từ điển tích vua Sở nằm mơ được chung chăn gối với thần nữ núi Vu Sơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Như Ngọc phải quay lại thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, Từ thị vẫn giống như trước kia, đích thân đưa nàng lên xe ngựa, mãi tới khi xe ngửa chạy ra khỏi phủ Ngụy Quốc Công phủ, Từ thị mới trở về.
Xe ngựa chạy được nửa đường, Bích Hà bỗng nhiên kinh hỉ mà kêu lên: “Tứ tiểu thư, người mau nhìn xem!”
Ninh Như Ngọc nhìn theo hướng nàng ấy chỉ tay, liền nhìn thấy Hoắc Viễn Hành cưỡi ngựa đuổi theo từ phía sau, chạy nhanh như bay, như một tia chớp, rất nhanh đã đuổi kịp.
“Ta tới đưa nàng đến thư viện.” Hoắc Viễn Hành tới gần, liền mở miệng nói với Ninh Như Ngọc.
Trong lòng Ninh Như Ngọc rất vui mừng, khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn chàng: “Hôm nay chàng không bận à?”
“Cũng bình thường.” Hoắc Viễn Hành nói: “Ta đưa nàng tới thư viện trước, sau đó quay đầu lại đi làm việc vẫn kịp.”
Ninh Như Ngọc được Hoắc Viễn Hành quan tâm săn sóc như vậy thì cực kỳ vui vẻ, tâm trạng đang có chút áp lực cũng tốt lên rất nhiều, thời tiết sáng sủa tươi đẹp, hoa thơm chim hót, xe ngựa chạy về hướng đi thư viện hình như cũng nhanh hơn bình thường.
Một đường thuận lợi trở lại thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, Hoắc Viễn Hành nhìn Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, hai người nói chuyện vài câu, hẹn mấy ngày nữa lại gặp mặt, Ninh Như Ngọc mới xoay người lên bậc thang đi vào trong thư viện.
Mới vừa đến cửa lớn của thư viện, Ninh Như Ngọc đã bị Chu Tư Kỳ kéo lại.
“Làm sao vậy?” Ninh Như Ngọc hỏi Chu Tư Kỳ đang bận giữ chặt nàng không buông tay.
Chu Tư Kỳ kéo nàng sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói quận chúa Trường Bình cũng muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch đấy.”
Ninh Như Ngọc chớp mắt, trong đầu tìm tòi xem quận chúa Trường Bình này là ai vậy, lúc tìm thấy rồi thì lập tức cảm thấy không được tốt lắm: “Nàng ấy trở về Tấn Đô Thành từ khi nào vậy? Không phải nàng ấy đi theo Lương Vương đi Lương Châu à?”
Chu Tư Kỳ nhíu mày nói: “Ta cũng vừa nghe tổ mẫu nói, hai ngày nữa nàng ta sẽ trở lại, hiện tại người đã đang đi trên đường, cũng sắp đến Tấn Đô Thành rồi.”
“Nàng ấy cố tình trở lại chỉ vì tham gia tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch à?” Ninh Như Ngọc thật sự không nghĩ ra vì sao quận chúa Trường Bình đã rời khỏi Tấn Đô Thành sáu năm lại đột ngột lựa chọn quay trở về lúc này, ngoại trừ muốn tham gia cuộc tuyển chọn mỹ nhân Thất Tịch, chắc chắn phải có chuyện gì đó quan trọng hơn nữa.
Chu Tư Kỳ nói: “Cũng không hẳn chỉ vì thế, nàng ấy sắp đến tuổi cập kê rồi, nhưng bây giờ còn chưa đính hôn vì không tìm được người thích hợp, Lương Vương liền để nàng ấy về đây, chuẩn bị tìm phu quân cho nàng ấy ở Tấn Đô Thành.”
Ninh Như Ngọc gật gật đầu: “Hóa ra là như thế.”
Chu Tư Kỳ lại rất khẩn trương, lôi kéo Ninh Như Ngọc nói: “Khi còn nhỏ nàng ấy có thù oán với ngươi, lần này trở về, đừng nói lại tìm ngươi gây phiền toái nhé?”
Chu Tư Kỳ vừa nói, Ninh Như Ngọc lập tức cảm thấy đau đầu, khi còn nhỏ quận chúa Trường Bình vô cùng bá đạo, điêu ngoa ương ngạnh, chuyên môn bắt nạt người nhỏ yếu hơn nàng ấy, có một lần trưởng công chúa Tuệ Di tổ chức bách hoa yến ở biệt trang, tất nhiên Ninh Như Ngọc đi cùng Từ thị tới tham gia, Chu Tư Kỳ và Ninh Như Ngọc là bạn tốt, hai người vừa thấy mặt liền đặc biệt vui mừng, đi cùng nhau nửa bước không rời như hình với bóng.
Lần đó quận chúa Trường Bình cũng tham gia bách hoa yến, Chu Tư Kỳ và Ninh Như Ngọc đi dạo đến đình hóng gió, vừa lúc đụng phải quận chúa Trường Bình đang mắng người, mắng thật sự rất khó nghe, cô nương kia cũng bị mắng đến phát khóc.
Chu Tư Kỳ vừa thấy, quận chúa Trường Bình lại dám mắng chửi người ở bách hoa yến do tổ mẫu nhà nàng tổ chức, còn mắng khó nghe như vậy, cho dù nói như thế nào thì đều không đúng, liền có tâm giúp cô nương kia nói mấy câu.
Ai ngờ quận chúa Trường Bình nhất định không buông tha, nhướng mày nhìn Chu Tư Kỳ, nói: “Nàng làm bẩn váy của ta, ta mắng nàng vài câu thì làm sao? Ngươi giúp đỡ nàng như vậy, chẳng lẽ là cùng một loại người như nàng hả?”
“Ngươi nói cái gì? Ngươi vẫn còn nhỏ tuổi mà há mồm ngậm miệng đều không có một lời nào hay, cũng không biết cha nương ngươi đã dạy ngươi như thế nào?” Quận chúa Trường Bình mắng chửi người quá khó nghe, Ninh Như Ngọc vừa nghe liền nhíu mày, không nhịn được mà mở miệng nói đỡ cho Chu Tư Kỳ.
Sau này Ninh Như Ngọc mới biết được, người bị quận chúa Trường Bình mắng gay gắt kia là thứ muội của nàng ta, thường xuyên bị quận chúa Trường Bình bắt nạt mắng mỏ, Chu Tư Kỳ và Ninh Như Ngọc lại giúp nàng ấy nói chuyện, tất nhiên đã chọc giận quận chúa Trường Bình.
“Ta cứ mắng đấy ngươi làm gì được ta? Ta không chỉ mắng mà còn biết đánh người đấy!” Quận chúa Trường Bình nhướng mày, giờ tay lên sắp tát một cái lại đây.
Ninh Như Ngọc đã từng luyện võ, khi còn nhỏ, hàng năm đều chạy sau lưng mấy biểu ca ở Từ gia, tay nhanh mắt lẹ, quơ một cái đã bắt được cánh tay của quận chúa Trường Bình, lại thuận thế đẩy ra, tay chỉ hơi dùng lực đã đẩy nàng ta ra xa vài bước chân.
Quận chúa Trường Bình nghiêng ngả lảo đảo chúi người về phía trước, cuối cùng quỳ rạp trên mặt đất, bị quăng ngã như chó gặm bùn khiến những người xung quanh cười vang một trận, quận chúa Trường Bình làm sao chịu được sự nhục nhã này, bò dậy lại xông lên đánh Ninh Như Ngọc, muốn liều mạng với Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc biết võ, tránh trái tránh phải liền né tránh được công kích của quận chúa Trường Bình, quận chúa Trường Bình không bắt được Ninh Như Ngọc, ngược lại còn mệt đến mức thở hồng hộc, vô cùng khó coi, lại bị mọi người xung quanh cười rộ lên chê cười.
Quận chúa Trường Bình không thể bắt được Ninh Như Ngọc, chỉ tay vào nàng, hung tợn uy hiếp: “Ngươi chờ đó cho ta!” Nói xong liền chạy đi tìm viện binh.
Chu Tư Kỳ vừa thấy tình hình có vẻ không ổn, liền chạy đi nói cho trưởng công chúa Tuệ Di biết, sau đó có trưởng công chúa Tuệ Di ra mặt giảng hòa, Ninh Như Ngọc lại xin lỗi quận chúa Trường Bình, Từ thị cũng bồi lễ cho Lương Vương phi, Lương Vương phi nể mặt trưởng công chúa Tuệ Di nên không tiếp tục so đo, nhưng quận chúa Trường Bình và Ninh Như Ngọc liền kết thù không đội trời chung, như sông như núi không thể chung hòa.
Từ đó về sau hai người cứ gặp mặt là lại gây gổ cãi nhau, đều là quận chúa Trường Bình gây sự trước, Ninh Như Ngọc nghĩ biện pháp đối phó lại, nhưng đa số đều là quận chúa Trường Bình thua, nàng ta không phục, mâu thuẫn càng tích càng sâu.
Mãi đến khi Lương Vương đắc tội Cảnh Tuyên Đế, mang theo người một nhà đi lánh nạn ở đất phong Lương Châu, một màn gà bay chó sủa của quận chúa Trường Bình và Ninh Như Ngọc mới dừng lại, Ninh Như Ngọc cũng tạm thời được an bình, dần dần cũng ném chuyện với quận chúa Trường Bình ra sau đầu.
Nhưng Ninh Ngọc Ngọc trăm triệu lần không ngờ được, qua mấy năm, quận chúa Trường Bình lại quay về, cũng không biết lần này trở về quận chúa Trường Bình sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Mặc dù quận chúa Trường Bình đột nhiên quay lại Tấn Đô Thành, lúc đầu Ninh Như Ngọc cũng cảm thấy hơi khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, vỗ vai Chu Tư Kỳ: “Được rồi, chúng ta đừng đứng đây lo lắng xuông, quận chúa Trường Bình về rồi, nếu nàng ta thật sự lại muốn gây phiền toái cho ta, chúng ta lo lắng cũng vô dụng. Chẳng phải ta và nàng còn chưa gặp nhau hay sao? Chờ gặp mặt rồi nói sau! Nếu bây giờ ta đã lo sợ bất an thì ngày tháng sau này phải trôi qua như nào? Ngươi nói đúng không?”
Vẻ mặt của Ninh Như Ngọc thản nhiên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ nhẹ nhàng tự tại, nhìn như thể thật sự không hề để ý tới chuyện của quận chúa Trường Bình.
Chu Tư Kỳ suy nghĩ một lát, cảm thấy lời Ninh Như Ngọc nói rất đúng, nếu hiện tại đã lo lắng thái quá, cũng không biết phải lo lắng đến khi nào, còn không bằng vui vẻ mà sống, cứ chờ tới khi gặp lại quận chúa Trường Bình thì tính sau, nhưng khiến Chu Từ Kỳ không thể dự đoán được chính là, Ninh Như Ngọc và quận chúa Trường Bình rất nhanh lại đối đầu.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đình đình: Hôm nay chàng không bận à?
Hoắc Hoắc: Được gặp nàng càng quan trọng hơn!