Nhưng thật ra hôm ấy Hoắc Viễn Hành có đi một chuyến tới phủ Uy Viễn Hầu, cấp đủ mặt mũi, chỉ là trong lòng không ngừng lo lắng cho thê tử và đứa nhỏ trong nhà, không ở lâu trong phủ Uy Viễn Hầu, sau khi ăn xong thì lập tức trở về phủ Vũ An Hầu.
Hiện giờ mỗi ngày Hoắc Viễn Hành đều làm những việc này, sáng sớm đi thượng triều, nếu không có việc gì thì lập tức quay về phủ Vũ An Hầu chăm sóc hai đứa nhỏ cùng Ninh Như Ngọc, lạc thú lớn nhất chính là người một nhà ngồi bên nhau, đặt nhi tử và nữ nhi ở trên giường, hai người cùng nhau trêu đùa hai đứa nhỏ, tâm sự, trò chuyện, bình dị nhưng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Thế cục trong triều đã ổn định lại, trải qua việc Tứ hoàng tử mưu phản bức vua thoái vị, tựa hồ Cảnh Tuyên Đế cũng đã chấp nhận sự thật là thân thể hắn không còn tốt, là thời điểm cân nhắc chọn người kế vị, trải qua quan sát cùng khảo nghiệm, cuối cùng lựa chọn Ngũ hoàng tử.
Trong việc bảo vệ Thi thần y, dẹp loạn Tứ hoàng tử mưu phản, Ngũ hoàng tử có biểu hiện rất tốt, thể hiện được năng lực của hắn, hơn nữa hắn làm người hào phóng, khéo dùng người, có phương pháp riêng của mình để xử lý việc triều chính, rất nhanh đã được số đông người duy trì và ủng hộ, Cảnh Tuyên Đế cũng phải thừa nhận hắn là người tốt nhất để trở thành Thái Tử, chỉ kém một đạo thánh chỉ nữa mà thôi.
Mà đạo thánh chỉ này rất nhanh đã được ban ra, sau một tháng Ngũ hoàng tử phụ trách hiệp trợ Cảnh Tuyên Đế xử lý triều chính, đó là một ngày trời trong xanh nắng vàng ấm áp, Cảnh Tuyên Đế ban bố chiếu thư lập Ngũ hoàng tử làm Thái Tử, Ngũ hoàng tử trở thành trữ quân danh xứng với thực.
Khi Ninh Như Ngọc nghe được tin tức Ngũ hoàng tử trở thành Thái Tử, nàng đang cùng Hoắc Viễn Hành ngồi trong phòng trêu chọc hai đứa nhỏ, vì vậy thuận miệng hỏi Hoắc Viễn Hành: “Ngũ hoàng tử là người như thế nào vậy?”
Hoắc Viễn Hành hơi suy tư một chút, nói: “Là một người sáng suốt, đáng tin cậy.”
Hiếm khi Hoắc Viễn Hành đánh giá một người tốt như vậy, thông qua câu này, Ninh Như Ngọc tin, chắc chắn Ngũ hoàng tử sẽ là một vị vua thánh minh, mà Đại Tấn cũng cần một đế vương thông minh sáng suốt như vậy, có hắn thống trị thiên hạ, nhất định Đại Tấn sẽ càng ngày càng tốt, càng ngày càng hưng thịnh.
Mấy tháng lại trôi qua trong nháy mắt, hai đứa nhỏ đã được tám tháng, ca ca đặt tên là Đoàn Đoàn, muội muội đặt tên là Viên Viên, ngụ ý chính là người một nhà đoàn đoàn viên viên, sum vầy bên nhau.
Hôm nay, Hoắc Viễn Hành đi câu cá trong hồ, sau đó tự mình xuống bếp nấu cháo cá lát cho Ninh Như Ngọc và hai đứa nhỏ ăn, chàng bận rộn cả một ngày trong phòng bếp, cuối cùng cũng nấu xong nồi cháo cá, sai hạ nhân cầm hộp đồ ăn tới phòng ăn.
Cháo cá được mang lên bàn, Hoắc Viễn Hành sai người đi mời Ninh Như Ngọc và hai đứa nhỏ tới đây dùng bữa, Ninh Như Ngọc dẫn theo bà vú ôm hai đứa nhỏ mới vừa đi tới phòng ăn, mùi cháo cá tanh nồng ập vào trong mũi, Ninh Như Ngọc nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn, khó chịu đến mức nôn khan một trận.
“Cái gì mà tanh như vậy, ọe……”
“Làm sao vậy? Nhanh, để ta nhìn xem sao.” Hoắc Viễn Hành vội vàng đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt nàng trắng nhợt đi vài phần, vội vàng đặt tay lên cổ tay của nàng để bắt mạch.
Một lát sau, trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Viễn Hành nở rộ nụ cười tươi xán lạn, kích động ôm lấy Ninh Như Ngọc, cực kì vui mừng nói: “Đình Đình, nàng lại mang thai, chúng ta lại có thêm một đứa nhỏ, ta lại được làm cha rồi, ha ha ha……”
Tiếng cười vui mừng vang vọng khắp trong sân, toàn bộ phủ Vũ An Hầu đắm chìm trong niềm vui đong đầy, hạnh phúc là gì, chính là cuộc sống gia đình đầm ấm, bình yên, hạnh phúc như vậy.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng đã viết xong rồi, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, không có mọi người thì có lẽ tôi đã không thể đi tới bây giờ! o(^▽^)o