Mục lục
Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiêu Kỳ Y

Beta: Diệp Lăng Sa

Đúng lúc này, Hoắc Viễn Hành đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen nhánh tựa mặt hồ nhìn chằm chằm Hoắc Viễn Thành, khóe miệng khinh thường nhếch lên, lạnh lùng nói: "Lúc ngươi và Tứ hoàng tử âm mưu hạ độc Ninh Như Ngọc, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?"

Đối mặt với Hoắc Viễn Hành cường đại, khí thế khắp trời, Hoắc Viễn Thành chỉ muốn đứng lên cắm đầu chạy, đúng vậy, hắn rất muốn chạy trốn.

Hắn nghĩ mãi không ra vì sao Hoắc Viễn Hành lại biết hắn cùng Tứ hoàng tử âm mưu chuyện này? Từ lúc bắt đầu âm mưu này, bên cạnh đều là những người có thể tin tưởng được. Tính đi tính lại cũng không có bao nhiêu người biết chuyện, bọn hắn tiến hành cũng rất bí mật. Mặc dù sau đó chuyện này không thành công như dự tính, người thi hành cũng đã bị diệt khẩu, làm thế nào mà Hoắc Viễn Hành biết chuyện này liên quan đến hắn và Tứ hoàng tử? Không không không, thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được, có người làm thì sẽ có người biết, cho nên Hoắc Viễn Hành thế nào cũng sẽ cũng biết.

Sắc mặt Hoắc Viễn Hành tối sầm, ánh mắt lạnh đến thấu xương, mặt nạ bên trái hướng về phía cửa sổ, ánh nắng bên ngoài xuyên qua song cửa chiếu đến mặt nạ bằng bạc sáng lên đỏ rực, như nhiễm lên một tầng máu, lạnh lùng xen lẫn kinh khủng, không khác gì máu của yêu thú.

Hoắc Viễn Thành trong lòng vô cùng căng thẳng ngồi trên ghế, hai bàn tay ẩn giấu trong tay áo không ngừng run rẩy, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm trấn định, cứng ngắc làm ra vẻ tươi cười nói: "Ngươi, ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu?"

"Chuyện cho tới bây giờ, Đại ca vẫn còn muốn giả ngu với ta?" Hoắc Viễn Hành hơi cúi người, một tay đè đầu vai Hoắc Viễn Thành, áp lực trên người ngày càng nhiều hơn, hơi thở quẩn quanh bốn phía, tựa như có thể ngửi được một cổ máu tanh đầy sát khí.

Hoắc Viễn Thành bỗng nhiên run một cái, cảm thấy tay Hoắc Viễn Hành đè ở đầu vai hắn như nặng ngàn cân, toàn bộ đầu vai chịu không nổi mà hạ thấp xuống, cơ hồ nếu không khống chế được sẽ ngã ngay trên ghế.

Nhiều năm trôi qua, chưa bao giờ Hoắc Viễn Hành lộ ra sát khí lớn như vậy với hắn, đây chính là lần đầu tiên. Trong chớp mắt hắn cảm thấy Hoắc Viễn Hành như muốn lấy mạng mình, khẩn trương nuốt nước bọt, nụ cười trên mặt đã sớm trở nên méo mó, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"

Chỉ một câu nói, Hoắc Viễn Thành liền để lộ ra sức lực của bản thân, mặt ngoài cũng thay đổi thừa nhận rằng hắn có liên quan đến chuyện hạ độc Ninh Như Ngọc.

Nghị lực của Hoắc Viễn Thành nhìn như kiên định nhưng cũng không tránh khỏi việc bị dọa sợ, hắn lại còn có dũng khí chạy đến tìm mình chất vấn, Hoắc Viễn Hành nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lần này là Tứ hoàng tử gặp xui, ngươi cũng mất chức vị Lại Bộ Thị Lang, lần sau..."

Mặc dù Hoắc Viễn Hành không nói hết câu nhưng đã có ý cảnh cáo rõ rệt, chỉ cần Hoắc Viễn Thành đủ thông minh, sẽ biết sau này nên làm thế nào, chứ không phải là chạy đến tìm hắn chất vấn.

Lần sau, lần sau thì như thế nào? Hoắc Viễn Thành nhìn Hoắc Viễn Hành đứng ngay bên cạnh mình, cảm giác sợ hãi ngày càng lớn, run giọng nói: "Chúng ta là huynh đệ, cha nương ngươi chết lúc ngươi năm tuổi, là cha nương của ta nuôi lớn ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"

Hoắc Viễn Hành dừng lại chốc lát, ánh mắt thâm trầm nhìn Hoắc Viễn Thành, khóe miệng hơi nhếch lên, buông tay đang đè trên đầu vai Hoắc Viễn Thành ra, đứng thẳng người đi qua một bên: "Đại ca, mời ngươi trở về."

Cảm giác áp lực cường đại trong nháy mắt đã biến mất, lúc này Hoắc Viễn Thành mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể vừa rồi còn căng thẳng bây giờ cũng đã tìm lại được khí lực. Không dám ở chỗ này lâu hơn nữa, hắn vội vàng đứng dậy, cắm đầu chạy như bay, giống như sau lưng có yêu quái đuổi theo vậy.

Cho đến khi đã chạy thật xa, Hoắc Viễn Thành mới dừng lại, vịn tay vào cây cột đỏ trong hành lang gấp khúc, giơ tay lên trán lau mồ hôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn về hướng chỗ ở của Hoắc Viễn Hành.

Cha nương của Hoắc Viễn Hành mất khi hắn năm tuổi, hắn liền dọn đến Mặc Trúc Viện ở với Hoắc Viễn Thành, chính tay cha nương của Hoắc Viễn Thành chăm sóc hắn lớn.

Từ khi còn nhỏ, tính tình của Hoắc Viễn Hành đã lãnh đạm, không thích nói chuyện cũng không thích trao đổi với người khác, nhưng cũng không có vẻ uy hiếp, sát khí dọa người như bây giờ.

Mặc dù Hoắc Viễn Thành và hắn cũng không thân, nhưng cũng có thể coi là quan hệ tốt, ít nhất thì cho đến bây giờ cũng không có xảy ra mâu thuẫn lớn nào, hai người luôn sống an ổn vô sự, chuyện ai nấy làm.

Cho đến năm Hoắc Viễn Hành tròn mười bốn tuổi, hắn khư khư cố chấp vào quân doanh rèn luyện, không nghe những người xung quanh khuyên nhủ, sau đó ở trong quân doanh rèn luyện tạo ra được thành tựu, tính cách cũng trở nên lãnh đạm hơn.

Không lâu sau đó, có một lần hắn làm hộ vệ cho Cảnh Tuyên đế không cẩn thận nên bị thương trên mặt, vết thương đó sau này để lại sẹo, hắn không thể không đeo mặt nạ để che giấu vết sẹo trên mặt, tính tình từ đó càng ngày càng trở nên cổ quái, cả người đều tỏa ra sát khí làm cho mọi người không ai dám đến gần.

Từ trước đến giờ Hoắc Viễn Thành chưa bao giờ đối mặt với một Hoắc Viễn Hành đầy sát khí giống như hôm nay, cho đến giờ phút này mới hiểu được, Hoắc Viễn Hành khi đối mặt với người nhà thì đã thu liễm sát khí lại, thời điểm hắn không thu liễm nữa thì chính là sát khí đến mức dọa người. Lúc này Hoắc Viễn Thành thật sự đã bị họa sợ, âm thầm nói: Sau này đối mặt với Hoắc Viễn Hành cần phải cẩn thận hơn mới được.

* * *

Bên trong Hải Đường Viện ở Ngụy Quốc Công phủ, Ninh Như Trân tức giận ngồi trên giường, than phiền với Thẩm thị: "Ninh Như Ngọc đúng là quá đáng! Vũ An Hầu đưa tới vải Quải lục quý hiếm cho nàng ta, nàng ta không những không hiếu kính tổ mẫu, cũng không chia cho chúng ta, lại đi chia cho Ninh Như Phương ở Tam phòng, Ninh Như Phương là cái thứ gì chứ? Cha nàng ta là thứ tử, nương nàng ta cũng là thứ nữ, dáng dấp lại khó coi, người thì mập như heo, nàng ta có tư cách gì để ăn quả vải quý hiếm kia? Mắt của Ninh Như Ngọc mù rồi sao? Con với nàng ta mới là tỷ muội chân chính, cha của con với cha của nàng ta mới là huynh đệ cùng một phụ mẫu sinh ra! Con mới là người có quan hệ thân nhất với nàng ta!"

Cặp mắt Ninh Như Trân trợn tròn, trong lòng tràn đầy căm phẫn, tức giận cùng với khó chịu ngày càng dâng cao, giống như Ninh Như Ngọc làm rất nhiều chuyện có lỗi với nàng vậy. Nàng lại không suy nghĩ một chút xem, ban đầu là ai hạ độc Ninh Như Ngọc? Thời điểm hạ độc có từng nghĩ đến tình tỷ muội thân thiết? Trên đợi này có tỷ muội chân chính nào lại đi hạ độc đối phương? Cũng chỉ có người lòng dạ độc ác như nàng, đối với nàng mà nói thì chỉ có người khác sai, còn nàng thì luôn đúng.

"Được rồi, được rồi, từ lúc trở về cũng đã mắng một canh giờ rồi. Ta cần an tĩnh con mau im miệng lại đi!" Thẩm thị nhức đầu xoa xoa trán, trong lòng cũng vô cùng bực bội. Những chuyện hôm nay Ninh Như Ngọc làm thật sự rất đáng ghét, không chỉ có không chừa cho lão phu nhân La thị mặt mũi, mà còn không cho Ninh Như Trân ở Đại phòng mặt mũi, đây không phải là cố ý nói cho người khác biết, nàng ta và Ninh Như Trân quan hệ không tốt, nhưng lại có quan hệ tốt với Ninh Như Phương sao? Sau chuyện này, mặt mũi của Đại phòng còn để ở đâu được? Không chừng người bên ngoài sẽ nghị luận rằng Đại phòng bọn họ khi dễ Nhị phòng và Tam phòng!

Cùng sống dưới mái hiên Ngụy Quốc Công phủ, Thế tử phu nhân Thẩm thị được coi là người quản lý trung quỹ, cho dù sau lưng có làm chuyện gì không công bằng nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ xử lý mọi việc rất công bằng, không cho người ngoài nói bất kỳ chuyện gì xấu về bà. Bà cũng phải cần mặt mũi, nhưng những chuyện xảy ra hôm nay, khiến bà cảm thấy mình bị Ninh Như Ngọc hung hăng đánh vào mặt mấy cái, đúng là khiến bà tức chết!

Ninh Như Trân không nghĩ được nhiều như vậy, vỗ bàn ầm ĩ nói: "Nương, con muốn ăn vải Quải lục, con phải ăn vải Quải lục. Người mau cho người đi mua cho con đi. Nếu như hôm nay con không ăn được vải, nhất định sẽ tức đến mức ngủ không được, không ngủ được con sẽ bị nhức đầu, đau dạ dày, trong lòng đau thì sẽ rất khó chịu, cực kỳ khó chịu."

"Được rồi, được rồi. Con đừng nháo nữa, ta sẽ phân phó người đi mua cho con, tìm cách mua về cho con ăn." Thẩm thị bị Ninh Như Trân làm cho nhức đầu, lại không chịu được cảnh con gái bảo bối bị ủy khuất, một bên kiên nhẫn an ủi nàng, bên còn lại vội vàng phân phó người đi mua.

Thẩm thị sinh được hai gái một trai. Con gái lớn sau khi sinh ra liền bị lão phu nhân ôm đi, nuôi bên người lão phu nhân, cho đến khi con gái lớn xuất giá, bà cũng không mấy thân thiết với nó. Con gái nhỏ này là bà sinh non, nên tự tay nuôi lớn, cảm tình cũng vì thế mà không giống nhau, nhất là không chịu được việc nàng bị ủy khuất, nên mọi việc đều theo ý nàng.

Thẩm thị không muốn nghe Ninh Như Trân khóc nháo, cũng không chịu được chuyện nàng bị ủy khuất, lại bị nàng làm ầm ĩ, không thể làm gì khác ngoài việc vội vàng phân phó người cầm bạc đi mua, không biết là dùng phương pháp gì, cho dù giá cả bao nhiêu, chỉ cần mua được vải về, không cần biết có phải là vải Quải lục hay không, chỉ cần là vải thì đều được.

Ngay sau đó quản sự được Thẩm thị phân phó không thể làm gì khác ngoài việc đi ra ngoài mua vải. Nói đến cũng là đúng dịp, mùa này lại không phải mùa vải, vải trên phố số sượng không nhiều, giá cả cũng đắt, không phải là gia đình phú quý thì sẽ không ăn nổi. Quản sự phải đi tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một người bán vải, có điều chỉ là vải thường, không phải loại vải quý hiếm, vị cũng không tốt bằng vải Quải lục, nhưng mà số lượng khá nhiều, có thể mua được một giỏ lớn.

Nghĩ đến dù là vải thông thường thì cũng là vải, quản sự liền mua một giỏ lớn rồi trở về. Ninh Như Trân chờ đến nỗi không nhịn được, thấy quản sự xách một giỏ vải về, cũng không truy cứu có phải là vải Quải lục hay không, vui mừng rạo rực lệnh cho nha hoàn mang vải đến ăn. Cho đến khi ợ một cái, ăn không nổi nữa, Ninh Như Trân mới hài lòng dừng lại.

Ngày đó, Ninh Như Trân ăn quá nhiều vải, ăn đến nỗi mặt mày rạng rỡ, mở cờ trong bụng. Sau đó, vì ăn quá nhiều, ngay cả bữa tối cũng không ăn được.

Nhưng mà, vui quá hóa buồn. Sáng sớm hôm sau, bên trong Phù Dung Hiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm kinh động mọi người trong phủ, ai cũng ào ào chạy tới xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Kết quả là hôm qua Ninh Như Trân ăn vải đến nỗi bị nóng trong người, gương mặt vốn là trắng nõn nay đã mọc đầy nốt đậu giống lưng cóc vậy.

Rất nhanh, tin tức "Ninh Như Trân vì ăn quá nhiều vải mà trên mặt đầy nốt đậu, gương mặt hốc hác thảm không nỡ nhìn" giống như mọc cánh mà bay, truyền khắp các ngõ ngách trong phủ, không lâu sau cũng bay ra khỏi Ngụy Quốc Công phủ, truyền đi khắp phố lớn hẻm nhỏ ở Tấn Đô thành, trở thành đề tài câu chuyện được dân chúng bàn tán nồng nhiệt trong các quán trà, tửu lâu.

Cuối cùng, ngay cả gã sai vặt giữ cửa bên nhà hàng xóm cách vách cũng biết ----- Ngũ cô nương Đại phòng ở Ngụy Quốc Công phủ là Ninh Như Trân mặt mày hốc hác, dung mạo bị hủy trở nên xấu xí, không ai thèm lấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK