"Được." Chu Tư Kỳ vội vàng đáp ứng, nắm tay Ninh Như Ngọc, hai người cùng đi đến lớp học.
Chu Tư Kỳ quay đầu nhìn theo hướng mà Lục công chúa rời đi, nghi ngờ nói: "Sắp vào học rồi, sao bọn họ lại đi ra ngoài? Không định đi học sao?" Bọn họ trong miệng Chu Tư Kỳ chính là Lục công chúa và Thất công chúa.
Ninh Như Ngọc không quay đầu, tiếp tục kéo Chu Tư Kỳ đi về phía trước, không quan tâm đến những chuyện đó: "Ngươi quản bọn họ làm gì? Bản thân ngươi đã hoàn thành xong bài tập rồi sao? Lát nữa phu tử kiểm tra, ngươi có thể đứng lên trả lời không?"
Chu Tư Kỳ bị Ninh Như Ngọc hỏi một loạt những câu hỏi như vậy cũng vội vàng thu hồi tâm tư, quay đầu kể khổ: "Ngươi không biết đâu. Mấy ngày trước phu tử ra đề sổ khóa rất khó, đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu được, lát nữa ngươi giải thích lại cho ta nghe một chút."
"Được." Ninh Như Ngọc cười một tiếng đáp ứng.
Hai người vừa nói vừa cười đi đến lớp học. Trên đường đi, Chu Tư Kỳ cuối cùng cũng đem vấn đề đã rối rắm trong lòng rất lâu ra hỏi Ninh Như Ngọc: "Như Ngọc, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Vũ An Hầu thật sự đáng sợ như lời đồn bên ngoài sao? Ngươi và hắn đã đính hôn, vậy có sợ hắn hay không? Có cảm thấy bị ủy khuất không? Ngươi ưu tú như vậy, rõ ràng có thể gả cho người tốt hơn, nhưng lại rơi vào hôn sự với hắn như vậy, ta cảm thấy không đáng!"
Có sợ không? Có ủy khuất không?
Ninh Như Ngọc đặt tay lên ngực tự hỏi. Những ký ức của nguyên chủ thân thể này không lưu lại nỗi sợ đối với Hoắc Viễn Hành, cũng không cảm thấy ủy khuất khi gả cho hắn, mà bản thân nàng cũng không có thành kiến gì với Hoắc Viễn Hành. Cho dù là đời trước hay đời này, số lần nàng gặp Hoắc Viễn Hành cũng không nhiều, cảm giác mà Hoắc Viễn Hành đem lại cũng khá tốt.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, Hoắc Viễn Hành không giống với bề ngoài cao lãnh vô tình của hắn, ít ra thì bên trong hắn vẫn có một chút tình người. Ví dụ như sau khi hắn hoàn thành xong việc ở Thông Châu liền đi suốt đêm trở về xem bệnh cho nàng, viết đơn thuốc giải độc giúp nàng dưỡng thân thể, lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm liền đặc biệt đưa Bích Hà đến bảo vệ nàng. Lại ví dụ như hắn có việc cần phải rời Tấn Đô Thành, vậy mà còn đặc biệt dành ra chút thời gian đến Ngụy Quốc Công phủ bắt mạch cho nàng, xác nhận thân thể nàng không còn gì đáng ngại nữa mới yên tâm rời đi.
Thông qua những chuyện này cũng có thể thấy được, thật ra Hoắc Viễn Hành là người có tâm tư kín đáo, thận trọng. Một nam nhân như vậy, trừ vẻ ngoài lãnh đạm, trên mặt đeo mặt nạ nhìn có chút dọa người ra thì so với một vài ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, tâm tư xấu xa thì đã tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Nghĩ đến đây, Ninh Như Ngọc cười với Chu Tư Kỳ: "Thật ra Vũ An Hầu không đáng sợ như tin đồn bên ngoài. Ta đã gặp hắn vài lần, trừ vẻ ngoài lạnh lùng ra thì những thứ khác hắn đều rất tốt. Ta không sợ hắn, cũng không cảm thấy gả cho hắn sẽ bị ủy khuất, ngược lại ta còn cảm thấy có thể gả cho hắn cũng là một chuyện tốt."
"Thật sao?" Chu Tư Kỳ trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn Ninh Như Ngọc. Nàng còn tưởng rằng, Ninh Như Ngọc sẽ đem những oán giận kể ra, không nghĩ tới Ninh Như Ngọc lại bình tĩnh như vậy, so với tưởng tượng của nàng thì khác hẳn một trời một vực.
"Thật." Ninh Như Ngọc cười gật đầu xác nhận một cái: "Mặc dù bây giờ tình cảm của ta dành cho hắn chưa nhiều, nhưng ta có thể khẳng định, hắn là người không tệ. Một người có thể ở biên ải Tây Bắc đóng quân nhiều năm như vậy, còn ở biên ải mang tướng sĩ đánh bại Bắc Lục thát tử xâm chiếm một cách dũng mãnh như vậy, nhất định là người đáng để tín nhiệm và dựa vào."
Chu Tư Kỳ ngây ngẩn nhìn Ninh Như Ngọc một lúc lâu mới hoàn hồn lại, trong lòng từ từ tiếp nhận những lời Ninh Như Ngọc vừa nói, sau đó mới kéo tay nàng: "Ngươi cảm thấy tốt là được rồi. Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi."
"Cảm ơn ngươi." Có một người bạn tốt nguyện ý ủng hộ mình như vậy, Ninh Như Ngọc cảm thấy rất hạnh phúc.
Rất nhanh đã tới lớp, bên trong đã có một vài bạn học tới trước. Những người có quan hệ thân thiết một chút thì tiến lên hỏi thăm tình trạng thân thể của Ninh Như Ngọc, nàng mỉm cười bày tỏ rằng mình đã hoàn toàn khỏe lại, đa tạ mọi người đã quan tâm.
Rất nhanh đã đến giờ học, phụ trách giảng dạy về thư pháp là Vệ phu tử cũng đã đến, mọi người liền trở về chỗ ngồi của mình, duy chỉ có vị trí của Lục công chúa và Thất công chúa ở hàng trước là còn trống, bọn họ ra ngoài vẫn chưa quay lại.
Vệ phu tử thấy hàng trước trống hai vị trí, trên mặt lộ rõ vẻ không vui. Lục công chúa luôn tự tin rằng chữ viết của mình rất tốt nên cứ mỗi giờ học thư pháp nàng ta đều không mấy chăm chỉ, mười tiết thì có tới chín tiết đi trễ, một tiết còn lại thì ngủ trong lớp. Mỗi lần Vệ phu tử phê bình Lục công chúa, nàng ta liền dùng miệng lưỡi sắc bén của mình đáp trả lại, nói những thứ Vệ phu tử dạy nàng ta đều đã biết hết cả rồi. Trên thực tế, chữ viết của Lục công chúa đúng thật là không tồi, cũng nhờ vào chuyện khi còn nhỏ ở trong cung đã học hết thư pháp mà giáo sư truyền dạy, mới có thể luyện được một tay viết chữ tốt như vậy. Mỗi lần Vệ phu tử nghe Lục công chúa nói như vậy, cũng không thể làm gì khác hơn ngoài mặc kệ.
Lúc này, Vệ phu tử tuyên bố vào học, bắt đầu giảng giải chương trình học của ngày hôm nay.
Ninh Như Ngọc ngồi ở vị trí của mình, bên cạnh là Chu Tư Kỳ đang chống đầu ngủ gà ngủ gật, cố gắng miễn cưỡng mở mắt nhưng rất nhanh đã quay lại dáng vẻ nhắm mắt ngủ.
Ninh Như Ngọc biết Chu Tư Kỳ không thích học môn này, nhìn bộ dạng mơ màng buồn ngủ kia, liền muốn cầm bút chọt nàng một cái, có điều ở phía trước rất trống, không có ai che lại hành động này nên nàng cũng thôi.
Nàng quay đầu nhìn trên bục giảng nghe Vệ phu tử giảng bài. Những nội dung kia, đời trước Ninh Như Ngọc cũng đã học qua, hơn nữa còn để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu, về sau cũng thường xuyên dùng đến. Mặc dù nàng không phải là học sinh tốt nghiệp từ thư viện Đức Nhã nữ tử, nhưng chữ viết của nàng cũng rất tốt. Cha nàng trước khi chết trận sa trường và phu quân ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia cũng đều khen qua, thậm chí ngay cả đại sư về thư pháp là Liễu Khanh Chi cũng khen ngợi nàng viết tốt. Còn nói nếu chữ viết của nàng bán ở trên phố cũng có thể bán được giá cao.
Vệ phu tử sau khi giảng xong chương trình học liền để cho mọi người dựa theo những lời bà nói mà luyện tập, bạn học ở xung quanh cũng đã bắt đầu chăm chú ngồi viết.
Ninh Như Ngọc ngồi tại chỗ không động đậy, tìm trong ký ức của nguyên chủ thân thể này liền phát hiện ra chữ viết của nguyên chủ thân thể này cũng không tệ, nhưng thiếu đi một chút khí phách. Thật ra nguyên chủ thân thể này cũng thường xuyên luyện tập nhưng có thể là do quá tận lực, ngược lại càng luyện càng không tốt, vẫn không có nhiều tiến bộ.
Nghĩ tới đây, tay trái Ninh Như Ngọc nâng tay áo phải lên, tay phải đưa ra, đổ vào trong nghiên mực thêm một ít nước, sau đó cầm tùng yên mặc lên bắt đầu mài mực. Mài mực xong, nàng đem tùng yên mặc đặt qua một bên, từ trên kệ bút chọn ra một cây bút lông phù hợp, tập trung nhớ lại những lời dạy vừa rồi của Vệ phu tử, sau đó mới mở giấy ra bắt đầu viết.
Vệ phu tử vừa đi kiểm tra vừa chỉ điểm cho từng học sinh, rất nhanh đã đi đến chỗ Ninh Như Ngọc, sau đó liền dừng bước.
Nhìn thấy chữ viết của Ninh Như Ngọc, bút hoa vuông vắn, nét chữ chỉnh tề, tổng thể rất đẹp. Vuông vắn nhưng không khô khan, ngay ngắn nhưng không gò bó. So với chữ viết trước kia thì có sự thay đổi lớn, tiến bộ hơn rất nhiều.
"Ngươi ở nhà đã luyện tập sao? Hay được người khác chỉ điểm? Sao lại có thể tiến bộ lớn như vậy?" Vệ phu tử vô cùng tò mò về chuyện Ninh Như Ngọc có tiến bộ lớn như vậy, trước kia chữ viết của Ninh Như Ngọc rất bình thường, không quá nổi bật.
Ninh Như Ngọc buông bút xuống, cười với Vệ phu tử: "Những ngày bị bệnh nằm trên giường cũng không có chuyện gì để làm, trong lúc rảnh rỗi liền nhớ lại kiến thức mà trước kia phu tử dạy liền lấy ra ôn tập một chút. Có thể là phúc khí tới, những chỗ không hiểu trước kia liền thông suốt, sau đó chăm chỉ luyện tập, nên mới có chút tiến bộ như vậy."
Lời nói của Ninh Như Ngọc từ đầu đến cuối đều khách khí và cung kính. Đầu tiên là nhờ có phu tử, hôm nay nàng mới suy nghĩ ra được mấu chốt trong đó, lúc sau mới nói đến chăm chỉ luyện tập mới có kết quả như vậy, vừa không phóng đại công lao của phu tử, cũng không quá thổi phồng về năng lực của bản thân, đều do dạy và học kết hợp lại mới có được kết quả.
Vệ phu tử nghe xong rất hài lòng, gật đầu cười: "Trước kia ta cũng nói ngươi nên dừng lại, suy nghĩ và tổng kết lại một chút rồi mới tiếp tục. Không muốn ngươi chỉ cắm đầu vào luyện tập, luyện tập mà không suy nghĩ thông suốt cũng không thể tiến bộ được. Bây giờ ngươi có thể suy nghĩ thông suốt đạt được tiến bộ, đúng thật là chuyện tốt." Nói xong còn vỗ vai Ninh Như Ngọc, vô cùng hài lòng nói: "Ngươi rất có tiềm lực, sau này còn có thể đạt được thành tích tốt hơn."
"Đa tạ phu tử." Ninh Như Ngọc cảm ơn thật nhanh, nụ cười chân thành. Nhưng chỉ có mình nàng biết, vừa rồi viết chữ nàng chỉ dùng năm phần công lực của đời trước, sau này nàng sẽ từ từ đem phần công lực còn lại phát huy ra để cho người xung quanh dần dần tiếp nhận được những thay đổi của nàng, tránh cho việc lập tức tiến bộ quá lớn sẽ làm cho mọi người nổi lên nghi ngờ.
Đến khi Vệ phu tử đi hướng dẫn người kế tiếp, Chu Tư Kỳ ngồi bên cạnh mới ngó sang, bộ dạng uể oải buồn ngủ vừa rồi đã không còn, thấp giọng nói: "Như Ngọc, ngươi thật lợi hại, lại còn được Vệ phu tử khen ngợi."
Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, nháy mắt nói: "Làm sao vậy? Không ngủ gà ngủ gật nữa à?"
Chu Tư Kỳ liếc nhìn Vệ phu tử cách đó không xa, nhích lại ngồi gần Ninh Như ngọc, đôi mắt cười cong cong, mười phần khả ái nói: "Ngươi cũng biết Vệ phu tử giảng bài rất nhàm chán mà! Ta lại không thích nghe những nội dung kia, có điều vừa rồi Vệ phu tử vừa khen ngươi ta liền tỉnh. Vệ phu tử không thích khen ngợi người khác nhưng lại khen ngươi viết chữ tốt, ta có thể không tỉnh được sao?" Nói xong còn cười hắc hắc hai tiếng, giống như bản thân mới là người được khen vậy, vô cùng vui vẻ nhìn Ninh Như Ngọc: "Ta thấy lần này ngươi có thể nắm chắc mười phần thắng được Lục công chúa."
Ninh Như Ngọc nghe vậy liền nhíu mày: "Tại sao lại nghĩ như vậy?"
Chu Tư Kỳ cười hắc hắc, đắc ý nói: "Trước kia ở giáp ban, Vệ phu tử cũng chỉ khen Lục công chúa viết chữ tốt, bây giờ lại khen ngươi. Ngươi nghĩ lại xem, ba lần khiêu chiến trước đây, những chương trình học khác ngươi cũng thắng Lục công chúa, duy nhất chỉ có thư pháp là kém hơn nàng ta một chút, nhưng bây giờ thư pháp của ngươi cũng đã tốt hơn, như vậy suy ra ngươi có thể sẽ dễ dàng thắng được nàng ta!"
Thấy dáng vẻ đầy tự tin của Chu Tư Kỳ, giống như người cùng Lục công chúa so tài chính là nàng vậy. Ninh Như Ngọc cười nhìn Chu Tư Kỳ, nhớ tới lần trước so tài cũng không phải là nàng, mà là nguyên chủ thân thể này, bây giờ đổi thành là nàng, mặc dù có lòng tin thử một lần nhưng cũng không quên nhắc nhở Chu Tư Kỳ: "Tiếc là những chương trình học khác ta đã trễ gần một tháng, trước kia Lục công chúa cũng chỉ kém hơn ta một chút thôi. Lúc trước có thể thắng nàng ta ba lần cũng xem như là có vận khí tốt, lần này không thể khinh địch, ngộ nhỡ mà thua thì rất khó coi."
Chu Tư Kỳ dừng một chút, nhưng cũng khôi phục lại tinh thần rất nhanh: "Ngươi lại khiêm tốn nữa rồi, lúc trước thắng ba lần như vậy, thì ngươi có vận khí tốt chỗ nào? Rõ ràng là ngươi dựa vào thực lực của chính mình. Cho dù ngươi chậm trễ chương trình học nhưng vẫn mạnh hơn so với nàng ta, ngươi nói ngươi vận khí tốt để lừa người khác cũng được, dỗ dành ta cũng được, nhưng lần này ta có thể thấy được ngươi sẽ thắng được Lục công chúa."
"Vậy ta nhận lời chúc của ngươi, ta nhất định sẽ thi đấu thật tốt, tranh thủ lần này nắm chắc nàng ta lại!" Có một người bạn tốt tràn đầy lòng tin khích lệ mình như vậy, Ninh Như Ngọc cũng tự tin hơn gấp bội. Hơn nữa lần thi đấu này, nàng chỉ có thể thắng không thể thua.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lục công chúa đã quay trở lại, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía hai người, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Như Ngọc: Cảm giác của ta đối với hắn khá tốt.
Hoắc Viễn Hành: Sau này sẽ còn tốt hơn...