Mục lục
Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hanna

“Thật hay giả?” Ninh Như Ngọc lắp bắp kinh hãi, cho dù nàng nghĩ như thế nào cũng không thể gán ghép nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh cùng với Ninh Như Trân.

Tiêu Dục Minh lớn lên anh tuấn tiêu sái, cuốn hút mê người, nhưng tính tình phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ xếp thành hàng dài, ngay cả Ninh Như Ngọc còn nghe được bọn hạ nhân tán gẫu kể lại, từ quả phụ xinh đẹp tới hoa khôi đầu bảng ở thanh lâu hay những cô nương nhà ai nhà ai, người có quan hệ mập mờ với Tiêu Dục Minh không phải mười thì cũng có tám. Với tính cách phong lưu như vậy, cho dù sau này hắn đã thành thân thì cũng không ngăn được bản tính tằng tịu với những nữ nhân khác, mà Ninh Như Trân cũng không phải loại người có thể nhẫn nhịn, cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi. Nếu Tiêu Dục Minh thật sự lấy nàng ta, chắc chắn hậu trạch sẽ không thể an bình, Ninh Như Trân không dám làm loạn trước mặt Tiêu Dục Minh, nhưng lá gan làm cho hậu trạch gà bay chó sủa thì rất lớn, chắc chắn sẽ ngày đêm hỗn loạn không yên.

Ninh Như Ngọc vừa nghĩ như vậy, đã không thể nhịn cười, nói: “Ngươi nói Thẩm Qúy Phi nghĩ như thế nào? Bà ta có thể đồng ý cho Tiêu Dục Minh lấy Ninh Như Trân à?”

Chu Tư Kỳ nhướng mày, dáng vẻ xem kịch vui: “Cái này thì ta không biết, ta chỉ nghe tổ mẫu kể lại mà thôi, nhưng đây là sự thật đấy, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.”

Nhưng sự việc thật đúng như Chu Tư Kỳ đã nói, không biết Thẩm thị làm thế nào mà có thể thuyết phục được Thẩm Qúy Phi, Thẩm Qúy Phi lại làm như thế nào mà thuyết phục được Cảnh Tuyên Đế và Tiêu Dục Minh, dù sao thì năm ngày sau, Cảnh Tuyên Đế quả thật tứ hôn cho Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân, thái giám trong cung mang theo thánh chỉ tứ hôn đi tới phủ Ngụy Quốc Công tuyên chỉ.

Thánh chỉ tứ hôn vừa được truyền ra, toàn bộ Tấn Đô Thành đều sôi trào, mối hôn sự này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, không ai có thể ngờ được, sau khi Hứa Kiều chết, vị trí nhị hoàng tử phi sẽ rơi xuống đầu Ninh Như Trân, bởi vì trước đó Ninh Như Trần quá mức tầm thường, không nằm trong phạm vi suy xét của mọi người, mà những người có khả năng cao sẽ được chọn lại bị hụt hẫng, điều đó khiến bọn họ chết lặng, đầu choáng mắt hoa, ầm thầm oán hận Ninh Như Trân đến hộc máu.

Thời điểm mọi người đều cảm thấy thánh chỉ tứ hôn này tới rất đột ngột thì ở phủ Ngụy Quốc Công, ngoại trừ người ở tam phòng Ninh gia thì những người khác đều tươi cười ra mặt, cực kì vui mừng hưng phấn, đặc biệt là Thẩm thị và Ninh Như Trân, việc tứ hôn này do hai người các nàng mưu cầu mà được, hiện tại điều ước đã thành sự thật, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, hận không thể lập tức mở yến hội để khoe khoang trước mặt mọi người một phen.

Thẩm thị ôm Ninh Như Trân cười đến mức không khép được miệng, dào dạt đắc ý nói: “Từ thị cho rằng Ninh Như Ngọc có thể được tứ hôn với Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành đã tốt không chỗ chê, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn mà nhìn ta, giống như Hoắc Viễn Hành ghê gớm lắm vậy, bây giờ Trân Nhi thành Nhị hoang tử phi rồi, thân phận địa vị đều cao hơn Ninh Như Ngọc không biết bao nhiêu lần, xem bà ta còn dám khoe mẽ thị uy trước mặt ta không?!”

“Nương nói rất đúng, con nhìn Ninh Như Ngọc cũng thấy chán ghét, sau khi nàng ta đính hôn với Hoắc Viễn Hành, lúc nào cũng đối đầu với con ở khắp mọi nơi, nhưng bây giờ con trở thành Nhị hoàng tử phi, con không cần sợ nàng ta nữa, những việc nàng ta đã làm với con, con sẽ trả lại từng thứ một.”

Ninh Như Trân quả thực sắp hận Ninh Như Ngọc tới ngứa răng, đặc biệt là trong khoảng thời gian này, nàng ta bị Ninh Như Ngọc bắt thóp, ức hiếp thảm hại, đã sớm tích tụ một bụng lửa giận, chỉ hi vọng có một ngày có thể trả thù lại, vẫn luôn tìm cách đối phó với Ninh Như Ngọc, bây giờ nàng ta trở thành Nhị hoàng tử phi, cuối cùng cũng khổ tận cam lai, muốn trừng trị Ninh Như Ngọc thì dễ như trở bàn tay.

Thẩm thị vỗ vỗ lưng của Ninh Như Trân, cười dịu dàng khuyên bảo nàng ta, nói: “Thánh chỉ tứ hôn thánh vừa mới được truyền ra, tốt nhất con phải điệu thấp một chút, tranh thủ gây ấn tượng tốt trước mặt Nhị hoàng tử, khiến hắn càng thích con, còn đứa nha đầu Ninh Như Ngọc chết tiệt kia, về sau con có rất nhiều cơ hội để tìm nó tính sổ, chậm rãi giáo huấn là được.”

Ninh Như Trân ngẫm nghĩ, cảm thấy Thẩm thị nói rất có lý, khóe miệng gợi lên một nụ cười đắc ý: “Vẫn là nương suy nghĩ thấu đáo, con nghe lời nương.”

Mặc dù nàng ta nói như vậy, nhưng không phải Thẩm thị khuyên thì nàng ta sẽ nghe lọt tai, chỉ là nàng ta cảm thấy về sau có rất nhiều thời gian để tính sổ với Ninh Như Ngọc, không cần nóng vội nhất thời mà thôi.

Lão phu nhân La thị ở Thụy An Đường cũng rất vui mừng, Ninh Như Trân là cháu gái mà bà ta thích nhất, bà ta vẫn luôn hi vọng nàng ta có thể gả thật cao, không phải trước kia bà ta không có tâm tư gả Ninh Như Trân cho Tiêu Dục Minh, chỉ là Cảnh Tuyên Đế đã sớm đính hôn cho Tiêu Dục Minh, bà ta đành phải từ bỏ, nhưng không ngờ quanh co một hồi lâu, Ninh Như Trân vẫn có thể trở thành Nhị hoàng tử phi, thỏa mãn nguyện vọng của bà ta. Mối hôn sự này còn tốt hơn nhiều so với Ninh Như Ngọc, lão phu nhân La thị có cảm giác hưng phấn tột cùng như đột nhiên có kim nguyên bảo từ trên trời rơi xuống vậy.

“Không thể không nói, Trân Nhi của ta là người càng có phúc khí hơn nhiều.” Lão phu nhân La thị cười mị mắt, vừa khen Ninh Như Trân vừa không quên hung hăng giẫm Ninh Như Ngọc một chân: “Trước đây Hoàng Thượng tứ hôn cho Ninh Như Ngọc và Vũ An Hầu, ta cho rằng Ninh Như Ngọc có được mối hôn sự này đã là cực kì may mắn. Không ngờ mối hôn sự của Trân Nhi còn tốt hơn nàng ta nhiều, có thể nhìn thấy Trân Nhi may mắn gả cho Nhị hoàng tử, không uổng phí ta thương yêu Trân Nhi nhiều năm nay. Cho dù như thế nào, Nhị hoàng tử đều có tài mạo thân phận, cũng như năng lực quyền thế, đều không phải một Vũ An Hầu có thể so sánh được, Ninh Như Ngọc so với Trân Nhi vẫn còn kém một mảng lớn!”

Ngô ma ma nghe những lời này của lão phu nhân La thị, vội cười nói: “Lão phu nhân nói rất đúng, nô tỳ vẫn luôn cảm thấy ngũ tiểu thư là một người cực kì có phúc khí, hiện tại lại được Hoàng Thượng tứ hôn trở thành Nhị hoàng tử phi, thật sự chính là có mệnh quý nhân!”

“Vẫn là ngươi hiểu ta nhất.” Ngô ma ma hết lời nịnh bợ khen ngợi Ninh Như Trân, lão phu nhân La thị lại càng thêm vui vẻ, tâm tình phá lệ thoải mái, nói với Ngô ma ma: “Ngươi tới nhà kho của ta chọn mấy thứ thật tốt đưa tới Phù Dung Hiên đi, lần trước Trân Nhi nói rất thích vòng tay bằng bạch ngọc kia cũng lấy cho nàng luôn.”

“Lão phu nhân thật là thương yêu ngũ tiểu thư, ngay cả vòng tay bằng bạch ngọc quý hiếm như vậy cũng có thể cho ngũ tiểu thư.” Ngô ma ma cười nói.

Lão phu nhân La thị không thèm để ý mà xua xua tay, nói: “Đồ vật của ta chính là muốn để lại cho người ta thích, Trân nhi từ nhỏ đã khiến ta cực kì yêu thương, rất hợp tâm ý của ta, bây giờ nàng có một mối hôn sự tuyệt hảo với Nhị hoàng tử, ta đưa một ít đồ vật quý giá cho nàng, coi như cho nàng tích cóp của hồi môi áp đày hòm.”

Ngô ma ma cười nói: “Lão phu nhân nói rất đúng.”

Sau đó, Ngô ma ma mang theo nha hoàn đi tới nhà kho chọn đồ vật đưa tới cho Ninh Như Trân.

***

Một ngày này, Ninh Như Ngọc đang đọc sách trong Y Lan Viện ở nhà mới thì hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Tứ tiểu thư, ngũ tiểu thư tới.”

Ninh Như Ngọc ngẩng đầu lên từ trang sách, nghĩ thầm, Ninh Như Trân qua bên này thật đúng là hiếm lạ, không biết lúc này lại có ý đồ gì đây.

“Ta sẽ ra ngay.” Ninh Như Ngọc đặt quyển sách đang cầm trong tay lên trên mặt bàn bên cạnh rồi đứng lên, dùng tay chỉnh lại váy áo, vỗ lại nếp gấp phía trên rồi cất bước đi ra ngoài.

Một đường ra khỏi Y Lan Viện, đi tới chính phòng, mời vừa vào sân, Ninh Như Ngọc đã nhìn thấy Từ thị đang uống trà trong phòng khách với Ninh Như Trân.

Ninh Như Trân bưng chén trà bằng sứ Thanh Hoa, dùng nắp khẩy khẩy lá trà trong nước, cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó lập tức phun ra, nhăn mặt đặt mạnh chén trà lên bàn bên cạnh người, tức giận nói: “Loại trà gì đây, khó uống như vậy, ngươi dám lấy lá trà cũ cho ta uống ư?”

Mặc dù Ninh Như Trân vô lễ, nhưng Từ thị không hề tức giận, chỉ thấy bà thản nhiên bưng chén trà lên, cúi đầu uống một ngụm, sau đó đặt chén trà lên bàn bên cạnh, rút khăn lau khóe miệng, mỉm cười nói với Ninh Như Trân: “Trân Nhi, ngươi không biết đây là lá trà gì sao? Đây là Bích Loa Xuân mà Hoàng Thượng thưởng cho nhị thúc ngươi vào năm ngoái, tổng cộng chỉ được ba lượng, nhị thúc ngươi vẫn luôn không nỡ uống, hôm nay có ngươi tới thăm phủ, ta nghĩ đây là lần đầu tiên ngươi tới chơi, mới sai nha hoàn đi lấy lá trà này cho ngươi uống, ngươi cảm thấy không tốt à? Ta lại cảm thấy hương vị của lá trà này khá tốt.”

Hóa ra là lá trà được ngự tứ, sắc mặt Ninh Như Trân lúc trắng lúc xanh, đủ mọi màu sắc trông rất vui mắt, vừa rồi nàng ta uống một ngụm trà, cũng phát hiện ra là Bích Loa Xuân, nhưng cảm thấy vị không tốt, giống như không phải lá trà mới, nàng ta cũng không ngờ đấy là lá trà được ngự tứ, chỉ cảm thấy nhất định Từ thị cố ý lấy lá trà cũ tiếp đãi nàng. Nếu việc này phát sinh ở trước kia, Ninh Như Trân gặp được loại tình huống này, phỏng chừng sẽ nhẫn nhịn một chút, nhưng hiện tại đã khác xưa, nàng ta trở thành Nhị hoàng tử phi, Từ thị dám đối xử với nàng ta như vậy, lấy lá trà cũ cho nàng ta uống thì quả thật chính là không đặt nàng ta trong mắt, lập tức bực bội mà nổi giận ngay tại chỗ.

Đáng tiếc sự thật lại không giống với tưởng tượng của Ninh Như Trân, Từ thị lấy lá trà được ngự tứ cho nàng ta uống, mặc kệ là uống ngon thật hay khó uống, nàng ta đều không có khả năng oán giận la lối, nàng ta dám nói lá trà này không dễ uống, chính là bất mãn với phần thưởng do Hoàng Thượng ngự tứ, nàng ta còn không có lá gan lớn đến vậy, lại dám nói đồ vật Hoàng Thượng ban thưởng không tốt, nàng ta còn chưa chán sống.

“Hóa, hóa ra là vậy.” Ninh Như Trân kéo khóe miệng cười gượng gạo, hậm hực ngồi trên ghế, tay siết chặt khăn, cố gắng hết sức nói lời hay để bổ cứu: “Là miệng ta không tốt, không nhận ra được, ha ha…”

“Ngũ muội muội ăn uống đều là thứ tốt, cũng không để ý tới những thứ này, đương nhiên sẽ không nhận ra, tất nhiên càng không để một ít lá trà Bích Loa Xuân được ngự tứ này ở trong mắt, không giống như chúng ta, được Hoàng Thượng ban thưởng một ít đồ vật đã vô cùng vui mừng, căn bản là luyến tiếc lấy ra dùng!”

Ninh Như Ngọc cất bước từ bậc thang đi vào phòng khách, dùng ánh mắt lạnh lùng đánh giá Ninh Như Trân ngồi trước mặt, vừa rồi nàng đứng ở bên ngoài đã nhìn thấy mọi hành động của Ninh Như Trân, nàng ta đâu phải tới làm khách, rõ ràng là tới gây chuyện, vừa mới uống một ngụm trà mà thôi, đã lập tức nổi giận bừa bãi, còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, vậy là biết mục đích của nàng ta - chắc chắn là tới khoe khoang thân phận Nhị hoàng tử phi của nàng ta.

Ninh Như Trân nghe vậy, quả thật hận Ninh Như Ngọc tới cực hạn, nghĩ thầm, nàng ta nói chuyện không hùng hổ dọa người như vậy thì cũng không ai nghĩ nàng ta bị câm! Đáng tiếc, Ninh Như Trần lại đã quên vừa rồi nàng ta nói chuyện có bao nhiêu hùng hổ dọa người!

“Tứ tỷ tỷ, ta không thích nghe những lời này của tỷ một chút nào, chẳng qua ta nhất thời không nếm ra mà thôi, tỷ không cần nói nặng lời như vậy!” Mặc dù trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt Ninh Như Trân vẫn không dám biểu hiện điều gì, nhẹ nhàng phản bác lại, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, thật sự nghẹn khuất.

Ninh Như Ngọc nhướng mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta một cái, buồn cười nói: “Phải không? Một khi đã như vậy, thì ngươi cũng không nên làm nương của ta khó xử! Bà ấy chính là trưởng bối của ngươi!” Cho dù ngươi trở thành Nhị hoàng tử phi cũng không thể thay đổi sự thật này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK