Ninh Như Ngọc đang có thai nên không đích thân giám sát xử lí, toàn bộ công việc đều do Hoắc Viễn Hành phụ trách, khi Hoắc Viễn Hành đưa gạo tới cửa hàng đang phát cháo từ thiện, đúng lúc gặp Chu Từ Kỳ ở đó, Từ Sùng Hạo ở bên cạnh giúp đỡ nàng ấy bận trước bận sau, đem toàn bộ mọi việc cần thiết trong khi nấu cháo từ thiện sắp xếp thỏa đáng, không để người lo lắng.
“Hầu gia, chỉ có một mình ngài tới à? Sao Đình Đình không đi cùng vậy?” Chu Tư Kỳ nhìn ngó phía sau Hoắc Viễn Hành, xác định chỉ có một mình Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc không tới, đã lâu nàng ấy chưa gặp mặt Ninh Như Ngọc, nàng ấy vô cùng nhớ Ninh Như Ngọc, bây giờ lại không gặp được, khó tránh khỏi có chút mất mát.
Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh nồi cháo, nhìn hạ nhân thổi lửa, đổ gạo vào trong nồi nước nóng, nghe thấy Chu Tư Kỳ hỏi thăm Ninh Như Ngọc, quay đầu nhìn về phía nàng ấy, nói: “Đình Đình đang mang thai, không tiện di chuyển nhiều, dạo này trời lại quá lạnh, ta không yên tâm để nàng theo ta tới đây nên bảo nàng ở lại trong phủ nghỉ ngơi.”
“Đình Đình có khỏe không? Có mập lên không vậy? Mấy ngày nay ta bận quá, không có thời gian đi thăm nàng ấy.” Ngày thành thân của Chu Tư Kỳ và Từ Sùng Hạo được định vào đầu xuân năm sau, mấy ngày nay nàng ấy đều ở trong phủ thêu của hồi môn và học quản gia, mỗi ngày đều bị nương nàng ấy giữ chặt trong phủ, căn bản không có thời gian ra ngoài, nếu không phải nghe lời tổ mẫu là trưởng công chúa Tuệ Di, bảo nàng ấy ra cửa hàng phát cháo từ thiện thì có khi nàng ấy vẫn phải tiếp tục ở trong phủ học này học kia, khổ không nói nổi.
Hoắc Viễn Hành nói: “Đình Đình ở trong phủ rất tốt, chỉ là hơi nhàm chán, nếu ngươi có thời gian rảnh thì đi gặp nàng, chắc chắn nàng sẽ rất vui.”
“Thật không?” Hai mắt của Chu Tư Kỳ sáng ngời, lộ ra nụ cười vui mừng: “Vậy ngày mai ta tới thăm nàng ấy.”
Hoắc Viễn Hành gật đầu: “Chút nữa ta về phủ sẽ nói tin tức này cho nàng biết, nói không chừng nàng sẽ vui tới mức không ngủ được mất!”
Chu Tư Kỳ nghe vậy thì cười rộ lên.
Từ Sùng Hạo đứng bên cạnh nhìn nàng ấy tươi cười vui vẻ với Hoắc Viễn Hành, trong lòng hơi hụt hẫng, đặt bao gạo trong tay xuống, đi tới trước mặt Chu Tư Kỳ, ngăn cản tầm mắt đang nhìn về phía Hoắc Viễn Hành của nàng ấy.
Hoắc Viễn Hành phát hiện hắn có ý phòng bị, mỉm cười với hắn, nói: “Đình Đình còn đang chờ ta trong phủ, ta không thể ở lâu.”
“Hầu gia đi thong thả.” Từ Sùng Hạo nói.
Hoắc Viễn Hành nhẹ gật đầu với hắn, chân dài bước đi nhanh, nhưng đi được mấy bước lại quay đầu nhắc nhở Chu Tư Kỳ đang đứng sau lưng Từ Sùng Hạo: “Ngày mai nhớ tới trong phủ thăm Đình Đình, nhất định nàng sẽ rất vui.”
“Ừ.” Chu Tư Kỳ thò đầu ra từ sau lưng Từ Sùng Hạo, cười xán lạn đáp lời.
Hoắc Viễn Hành xoay người lên xe ngựa.
Khi trở lại phủ Vũ An Hầu thì vẫn còn rất sớm, Ninh Như Ngọc đang kiểm kê lại các đồ vật cần dùng trong phủ vào dịp Tết, công việc đón Tết phải chuẩn bị rất nhiều, đây là lần đầu tiên nàng làm những việc này, khó tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, may mắn có Trần ma ma giúp đỡ nàng.
Một đường trở lại Sùng An Đường, mới vừa đi tới cửa, chàng đã nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi trong phòng tiếp khách gặp các quản sự, trên mặt bàn trước người bày một đống lớn sổ sách đủ loại, mặt của nàng lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn lên tinh thần nghe các quản sự bẩm báo, phía sau còn mấy quản sự chờ tới lượt.
Hoắc Viễn Hành đi mấy bước đã vào bên trong, các quản sự nhìn thấy chàng, lập tức im miệng không nói tiếp, Hoắc Viễn hành duỗi tay cầm sổ sách trong tay Ninh Như Ngọc, sắc mặt không vui, nói: “Mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi đi, còn việc gì thì cứ để ta tới làm.”
Đột nhiên bị người cướp mất sổ sách trong tay, Ninh Như Ngọc hơi ngẩn người, phản ứng trì độn ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt hơi tức giận của Hoắc Viễn Hành, đưa tay lên xoa trán, nói: “Thiếp không sao, một lát nữa là có thể xử lý xong mọi việc.”
“Ta bảo nàng đi nghỉ ngơi đi, nàng nhìn lại mình xem, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, nàng không yêu quý bản thân thì cũng phải nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng mình chứ!” Hoắc Viễn Hành túc giận nói: “Nếu nàng không tự giác đi nghỉ ngơi thì để ta ôm nàng đi vào nhé?!”
Ninh Như Ngọc thật sự cảm thấy hơi đau đầu, lại thấy Hoắc Viễn Hành kiên trì như vậy, dường như chỉ cần nàng nói một từ “Không” thì chàng sẽ không hề do dự mà bế nàng lên đưa vào trong phòng nghỉ ngơi, nàng không nghĩ sẽ tranh luận với chàng trước mặt các quản sự, đành phải thỏa hiệp mà lui một bước, khẽ gật đầu: “Vậy thiếp đi nghỉ ngơi là được.”
“Ta đưa nàng về phòng.”
Ngữ khí của Hoắc Viễn Hành đã hòa hoãn lại, duỗi tay đỡ nàng đứng dậy, tự mình đưa nàng vào trong phòng, nhìn nàng nằm trên giường thì mới yên tâm hơn một chút.
Ninh Như Ngọc nằm trên giường, nói với Hoắc Viễn Hành: “Thật ra chàng không cần làm như vậy, thiếp không sao thật mà, sắp đến Tết rồi, trong phủ có nhiều việc cần làm, thiếp phải nhanh chóng sắp xếp tốt, miễn cho việc xảy ra sai sót, đây chính là lần đầu tiên thiếp quản gia.”
Hoắc Viễn Hành nhíu mày nói: “Ta sẽ giúp nàng quản gia, chỉ là ăn Tết thôi mà, nào có bận rộn như vậy, nàng chỉ cần tự chăm sóc bản thân thật tốt là được, tất cả mọi việc còn lại cứ giao cho ta.”
“Như vậy không tốt lắm đâu, vỗn dĩ chàng đã rất bận rồi.” Ninh Như Ngọc đau lòng chàng, nói: “Thiếp vẫn có thể quản gia mà, chẳng qua chỉ nói mấy câu, suy nghĩ một chút mà thôi, cũng không phải thiếp tự mình đi làm.”
“Vậy cũng không được, nàng còn đang mang thai mà, nhỡ đâu bị mệt thì làm sao bây giờ, ta chỉ muốn nàng nghỉ ngơi thật tốt.” Hoắc Viễn Hành kiên quyết nói: “Dù sao thì cứ quyết định như vậy đi, mọi việc đều giao cho ta, nàng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, ngày mai Chu Tư Kỳ sẽ qua đây thăm nàng đấy.”
“Tư Kỳ muốn tới thăm thiếp ư? Chàng gặp nàng ấy à? Là nàng ấy tự mình nói muốn tới phủ chúng ta hả? Ôi ôi, thiếp mong sao có thể lập tức nhìn thấy nàng ấy.” Ninh Như Ngọc đã lâu không gặp mặt Chu Tư Kỳ, cũng không biết nàng ấy sống có tốt không, mặc dù thỉnh thoảng hai người sẽ truyền tin qua lại, nhưng không thể bằng trực tiếp gặp mặt nhau được, nghe nói nàng ấy muốn tới thăm nàng, nàng lập tức ném tâm tình buồn bực vừa rồi ra sau đầu, một lòng mong ngóng được gặp mặt Chu Tư Kỳ.
Hoắc Viễn Hành thành công dời đi sự chú ý của Ninh Như Ngọc, chàng biết là chiêu này sẽ dùng được mà, nói: “Lúc trước ta mang theo người tới đó đưa gạo thì gặp nàng ấy đang ở trong lều phát cháo, ta nói một câu là nàng ở trong phủ nhàm chán, bảo nàng ấy tới đây gặp nàng, nàng ấy lập tức đồng ý.”
“Thiếp cảm thấy chán khi nào chứ, rõ ràng mỗi ngày thiếp đều có rất nhiều việc cần làm, mỗi ngày đều trôi qua thật sự rất phong phú.” Ninh Như Ngọc bĩu môi nhìn Hoắc Viễn Hành, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng: “Ngày mai nàng ấy tới lúc nào vậy? Thiếp phải sai phòng bếp làm mấy thứ mà nàng ấy thích ăn mới được.”
“Ta thấy nàng ấy cũng rất muốn gặp nàng, chắc hẳn sẽ tới thăm nàng từ sớm đấy.” Hoắc Viễn Hành nói: “Nàng ấy tới thăm nàng, nàng có vui không?”
Ninh Như Ngọc trừng mắt nhìn chàng một cái, đáng tiếc khóe miệng mang ý cười, bại lộ tâm trạng vui vẻ của nàng.
“Được rồi, nàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi xử lý những việc còn lại, chút nữa lại về với nàng.” Hoắc Viễn Hành sờ mặt Ninh Như Ngọc, dặn dò vài câu, sau đó mới đi ra ngoài xử lý chuyện khác.
Ngày hôm sau, quả nhiên Chu Tư Kỳ tới thăm Ninh Như Ngọc từ rất sớm, còn mang theo một số lễ vật cho Ninh Như Ngọc, có giày hình đầu hổ cho đứa nhỏ, còn quần áo cho đứa nhỏ, bánh ngọt của Thực Vị Trai, đồ bổ, tổ yến, nhân sâm cho Ninh Như Ngọc.
“Ngươi tới thì tới, mang nhiều lễ vật như vậy làm gì?” Ninh Như Ngọc nhìn nàng ấy mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật vào cửa, cảm thấy nàng ấy quá khách khí, hai người có quan hệ như thế nào, căn bản không cần phải mang thứ này thứ kia làm nghi thức xã giao.
“Không phải ta tới thăm bảo bảo sao? Làm sao có thể tới tay không chứ!” Chu Tư Kỳ ngồi xuống ghế khắc hoa bên cạnh, nha hoàn dâng trà nóng lên, nàng ấy nâng chén trà lên rồi uống một ngụm, thỏa mãn thở ra một tiếng: “Lá trà nhà ngươi uống ngon thật, bên ngoài lạnh quá, đi vào trong phòng, sưởi ấm một chút, uống một chén trà, vừa ấm vừa thơm, cả người thoải mái.”
“Đây là lá trà Hầu gia mang về từ bên ngoài, nếu ngươi thích thì lát nữa ngươi về, ta bảo hạ nhân gói một ít cho ngươi.” Ninh Như Ngọc nói.
“Hóa ra là thế, ta rất thích mùi vị này, chút nữa ta nhất định phải mang về một ít.” Chu Tư Kỳ cười nói.
Ninh Như Ngọc đánh giá nàng ấy, làn da hồng nhuận, tinh thần no đủ, quả nhiên là người gặp việc vui thì tâm tình thoải mái sảng khoái.
“Ngươi và Hạo biểu ca vẫn tốt chứ, sang đầu xuân là ta có thể uống rượu mừng của hai người các ngươi rồi.” Ninh Như Ngọc cười nói.
Chu Tư Kỳ bị nàng trêu ghẹo thì mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Năm nay còn chưa qua đâu, ngươi đã nghĩ tới đầu xuân, thời gian còn dài lắm!”
“Làm gì còn nhiều thời gian nữa, nháy mắt là đến rồi.” Ninh Như Ngọc cười tủm tỉm nói: “Đến lúc đó ta phải gọi ngươi một tiếng biểu tẩu, hai người các ngươi đã trải qua một thời gian dài bên nhau, về sau ngươi và Hạo biểu ca nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Chu Tư Kỳ biết, ninh như ngọc là thật lòng chúc phúc cho hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy ấm áp, cảm động nói: “Như Ngọc, ngươi biết không? Ta hy vọng nhất là có thể nghe được lời chúc phúc của ngươi, về sau chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Ừ.” Ninh Như Ngọc nắm chặt tay Chu Tư Kỳ.
Hai người đã lâu không gặp nhau, vừa thấy mặt đã có rất nhiều lời muốn nói, đầu tiên là việc hôn sự của Chu Tư Kỳ, tiếp theo lại nhớ tới những việc khi còn nhỏ, sau đó nói đến những việc thú vị khi hai người còn đọc sách trong thư viện, khi cao hứng, hai người đều nhịn không được mà bật cười ha ha.
Cuối cùng nói đến việc gần đây phát cháo từ thiện, Ninh Như Ngọc hỏi Chu Tư Kỳ: “Gần nhất tuyết rơi quá lớn, bên ngoài thật sự có rất nhiều người gặp tai ương à? Ta suốt ngày ở trong phủ, cũng không có cơ hội đi ra ngoài.”
“Ngươi còn đang có thai mà, người gặp tai ương thì có gì để xem đâu? Đây là việc mà triều đình phải lo lắng tìm cách giải quyết.” Chu Tư Kỳ nói: “Nhưng quả thật có rất nhiều người gặp tai hoạ.”
“Phủ chúng ta góp 3000 cân gạo, một ngàn lượng bạc, không biết có đủ không, nếu ngươi thấy không đủ thì cứ đến đây nói với ta là được.” Ninh Như Ngọc nói.
Chu Tư Kỳ vội nói: “Đủ rồi, đủ rồi, không phải chỉ có hai nhà chúng ta phát cháo, huống chi mỗi năm tổ mẫu của ta đều sẽ phát cháo từ thiện, không phải việc một ngày hai ngày, không ít người nể mặt tổ mẫu của ta nên cũng tham dự vào, đóng góp gạo thóc ngân lượng, đã đủ phát cháo tới ngày mười lăm tháng giêng rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Như Ngọc cảm thấy an tâm hơn một chút, bỗng nhiên nhớ tới việc khác, lại nói: “Ta nghe nói gần đây Nhị hoàng tử cũng đang nghĩ biện pháp giải quyết việc của nạn dân, không biết bên phía hắn ta làm thế nào?”
Chu Tư Kỳ bật cười một tiếng: “Mỗi ngày hắn tới cửa tìm các đại thần để quyên góp bạc, nhưng các đại thần trong triều ấy mà, đều biết bạc quyên góp ra ngoài chính là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về, người ích kỷ thì việc bảo bọn họ quyên góp bạc giống như cắt thịt trên người họ vậy, người ít thì quyên góp mấy chục lượng, người nhiều thì quyên góp mấy trăm lượng, muốn nhiều hơn là không thể nào, đến bây giờ Nhị hoàng tử còn chưa gom đủ bạc để cứu tế nạn dân!”