Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác trở thành vật phẩm bị người quan sát đánh giá, trong lòng Ninh Như Ngọc có chút không thoải mái, nàng có nhận thức mới đối với sự ác liệt của Đường thị, nàng xấu hổ nhìn mọi người, mỉm cười với bọn họ.
Nhưng Hoắc Viễn Hành lại không phải người mà mọi người có thể dễ dàng làm khó dễ như vậy, chàng không thèm để ý mà quét mắt một lượt nhìn mọi người ở đây, cuối cùng sắc mặt bất thiện nhìn về phía Đường thị: “Nhị thẩm, đây là ngươi cảm thấy ghen tị với cảm tình tốt giữa ta và Đình Đình đi! Vậy cũng đúng thôi, không phải ai cũng có thể cưới được một cô nương tốt như Đình Đình! Đây là may mắn của ta! Nhưng thật ra có một số người lại không có mệnh tốt như ta!” Ánh mắt của Hoắc Viễn Hành sắc bén như đao, mặc dù nói lời hay, nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy từng trận khí lạnh lẽo ập vào trước mặt như cũ.
Bên này lời nói của Hoắc Viễn Hành vừa rơi xuống đất, bên kia đã có người bật cười ra tiếng, người vừa cười là một nữ quyến không cùng chi nhưng không quá hòa thuận với Đường thị, bà đã sớm không quen nhìn Đường thị tác oai tác quái, chỉ cần Đường thị gặp xui xẻo hoặc có hại thì bà liền cao hứng, đặc biệt là hiện tại được tận mắt chứng kiến Đường thị bị Hoắc Viễn Hành phản bác, trong lòng bà càng vui như tấu nhạc hoa nở, nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
“Bà ấy chính là hâm mộ các ngươi nha!” Có người lên tiếng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trạc Chi
2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn
3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
4. Nắm Đấm Nho Nhỏ
=====================================
“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi xem hai người các ngươi lớn lên thật tốt, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, nên hạnh phúc ngọt ngào, mỹ mãn vạn phúc.”
Bởi vì bị gián đoạn như vậy, mọi người cũng đều phục hồi tinh thần lại, bên cạnh có thân thích thầm nghĩ muốn lấy lòng Hoắc Viễn Hành, vội vàng cười hòa giải nói lời tốt lành dễ nghe, rất nhanh không khí căng thẳng đã lung lay rồi biến mất hẳn.
Đường thị bị Hoắc Viễn Hành chặn họng, lại bị người cười nhạo, giật giật miệng, rất muốn tìm lời nói phản bác lại, nhưng hiện tại mọi người đều hướng về phía Hoắc Viễn Hành ở bên kia, không ai nguyện ý để ý tới bà ta, bản thân bà ta cũng cảm thấy hậm hực mất mặt, vò khăn tay, lẻ loi ngồi ở một bên.
Người bên cạnh đang nói chuyện, Ninh Như Ngọc lặng lẽ quay đầu lại liếc mắt ngó Đường thị một cái, thấy vẻ mặt buồn bực khó chịu của bà ta, không khỏi hơi bĩu môi, trong lòng vô cùng khinh thường hành động của Đường thị, nhiều năm như vậy, lại chưa từng thay đổi một chút nào, vẫn là người làm việc ngu ngốc mà không tự biết như trước kia.
Một ngày này, Hoắc Viễn Hành luôn ở bên cạnh Ninh Như Ngọc, cùng nàng gặp trưởng bối của Hoắc gia, không hề che dấu sự yêu quý và sủng nịch đối với nàng, khiến mọi người đều đã biết chàng là thật lòng yêu thương Ninh Như Ngọc, cũng làm một số người có tâm phải suy xét lại một lần nữa về thái độ đối với Ninh Như Ngọc.
Thật ra Ninh Như Ngọc nhận thức đại đa số người trong Hoắc gia, dù sao đời trước nàng cũng đã từng là thê tử của Hoắc Viễn Thành trong 5 năm, một đời này thay đổi thân phận khác, gả cho Hoắc Viễn Hành, một lần nữa làm quen với mọi người, đối mặt với những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, nhớ tới những việc đã từng trải qua, nàng cũng có thể hiểu rõ ràng hơn về những người những việc mà nàng năm đó không hề hay biết.
Có bước đầu hiểu biết, Ninh Như Ngọc đã có thể sửa sang lại thái độ bất đồng khi đối mặt với những người khác nhau. Trước kia những người đó đối xử tốt với nàng, một đời này vẫn đối xử tốt với nàng như cũ, có thể thật lòng thật dạ kết giao, nàng liền đi thân cận nhiều hơn một chút, những người trước kia không tốt với nàng, một đời này vẫn có tâm tư không đơn thuần như cũ, là người không thích hợp để lui tới, nàng liền tận lực tránh xa, tốt nhất vẫn nên nước sông không phạm nước giếng! Cuối cùng chính là những người đã từng làm hại nàng, nàng đều sẽ không bỏ qua một người nào, ngày tháng còn dài, ân nợ cần phải từ từ hoàn trả!
Hoắc Viễn Hành phát hiện Ninh Như Ngọc thất thần, dựng thẳng ngón tay lên rồi quơ quơ trước mắt nàng, quan tâm nói: “Làm sao vậy?”
Ninh Như Ngọc phục hồi tinh thần lại, nhoẻn miệng cười với chàng: “Không có gì.”
“Mệt mỏi sao?” Hoắc Viễn Hành sờ sờ cái trán của nàng, vẻ mặt quan tâm.
Ninh Như Ngọc hơi nhăn mày lại, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: “Có một chút, hôm nay gặp quá nhiều người.” Lại nhớ tới rất nhiều việc xảy ra ở đời trước, vì vậy thật sự rất mệt, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“Vậy ta đi cùng nàng trở về nghỉ ngơi.” Hoắc Viễn Hành nói.
Đương nhiên Ninh Như Ngọc cảm thấy rất tốt, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra tươi cười, ngoan ngoãn nói với Hoắc Viễn Hành: “Thiếp đều nghe chàng.”
Hoắc Viễn Hành dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, dắt tay nàng, nói lời cáo từ với trưởng bối trong nhà. Lão phu nhân Khương thị quan tâm Ninh Như Ngọc vài câu, lại dặn dò Hoắc Viễn Hành phải chăm sóc nàng thật tốt, Hoắc Viễn Hành nói đồng ý, lão phu nhân Khương thị cười tủm tỉm mà xua xua tay: “Được rồi, được rồi, các cháu cũng mệt mỏi rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”
“Tổ mẫu, chúng ta xin cáo lui trước.” Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc hành lễ với lão phu nhân Khương thị, sau đó Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc, xoay người rời đi.
Từ trong nhà đi ra ngoài, đi qua hành lang gấp khúc, vòng qua hoa viên, phía trước chính là Sùng An Đường, từ xa đã có thể nhìn thấy một góc sân vườn.
Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc chậm rãi đi về phía trước, nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ mệt mỏi, miệng ngáp một cái nho nhỏ.
“Nàng mệt à?” Hoắc Viễn Hành nói.
Ninh Như Ngọc gật gật đầu: “Ừ.”
Mới vừa nói xong, Hoắc Viễn Hành lập tức chặn ngang bế Ninh Như Ngọc lên khiến nàng sợ tới mức kinh hoảng hô lên một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ chàng, dựa vào trong lòng ngực chàng.
Hoắc Viễn Hành nhẹ giọng nói: “Nàng mệt rồi, ta ôm nàng trở về.”
Nói xong thì bế Ninh Như Ngọc lên rồi đi nhanh về phía Sùng An Đường.
Quả thật Ninh Như Ngọc đã rất mệt rồi, đêm qua bị Hoắc Viễn Hành lăn lộn lâu như vậy, buổi sáng lại khi dễ nàng thêm một hồi nữa, sau đó nàng phải lên tinh thần đi gặp trưởng bối, kính trà cho trưởng bối, thật cẩn thận mà ứng phó tốt với mỗi người, thể xác và tinh thần đều mệt rã rời, còn mệt hơn so với đánh nửa ngày quyền. Chân đã sớm mềm nhũn, cả người vô lực muốn tìm một chỗ nằm xuống rồi ngủ một giấc.
Nàng được Hoắc Viễn Hành ôm, cảm nhận được hơi thở thanh lãnh trên người chàng, Ninh Như Ngọc rất an tâm, dịu ngoan nhắm mắt dựa vào trong lòng ngực chàng.
Hoắc Viễn Hành người cao chân dài, ôm Ninh Như Ngọc cũng có thể đi nhanh như bay, chỉ chốc lát sau đã đến Sùng An Đường. Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc đi thẳng một đường vào trong từ cửa chính viện, đi nhanh tới phòng ngủ ở phía sau.
Bước qua cửa, thị vệ phụ trách gác cửa và hạ nhân đang làm việc trong sân nhìn thấy một màn như vậy thì đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc dị thường, trong ấn tượng của bọn họ, Hoắc Viễn Hành luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng, là người giữ vững quy củ, chưa từng nhìn thấy Hoắc Viễn Hành ôm nữ nhân đi lại trước mặt người khác, hôm nay lại hành động như vậy, đúng là rất khác biệt so với dĩ vãng, càng đáng sợ chính là, khóe miệng Hoắc Viễn Hành còn mang theo ý cười, thoạt nhìn tâm tình có vẻ rất tốt, càng là việc vô cùng đáng kinh ngạc!
Vì thế mọi người sôi nổi cảm thán ở trong lòng, quả nhiên nam nhân vẫn nên thành thân nha, sau khi thành thân là người có nương tử, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, trở nên dịu dàng hơn trước kia nhiều, càng giống một người có nhân tình.
Nhìn thấy đồng bọn chung quanh lộ ra dáng vẻ như gặp quỷ, thị vệ Ngô Nhạc cười thầm trong lòng, trước đây hắn đi theo Hoắc Viễn Hành đã gặp qua Ninh Như Ngọc vài lần, từng chứng kiến Hoắc Viễn Hành đối xử cực kì tốt với Ninh Như Ngọc, sự quan tâm yêu quý kính trọng kia còn khoa trương hơn rất nhiều so với những tên tiểu tử lông tóc mới lớn, lúc ấy hắn lập tức biết, tướng quân mặt lạnh của hắn đã không thể quay đầu lại rồi, Hoắc Viễn Hành gặp gỡ Ninh Như Ngọc thì trở nên không giống chính mình, tướng quân đã sớm không phải Hoắc Viễn Hành trước kia. Ngô Nhạc cảm thấy một Hoắc Viễn Hành như vậy khiến hắn có chút tiếc nuối.
Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc tới phòng ngủ, vẫn luôn ôm nàng tới tận giường rồi mới buông tay, tự mình cởi giày vớ cho nàng, cúi người nhìn nàng, nói: “Hiện tại vẫn còn sớm, nàng ngủ một lát trước đi, chút nữa ta sẽ đánh thức nàng.”
Ninh Như Ngọc mềm mại giữ chặt tay áo chàng, mở to đôi mắt ngập nước nhìn chàng, nói: “Vậy còn chàng? Chàng cũng ngủ một lát đi.”
Hoắc Viễn Hành suy nghĩ một chút, đáp ứng một tiếng được rồi đứng dậy cởi áo ngoài cùng giày vớ, lên giường, dựa gần vào Ninh Như Ngọc rồi nằm xuống.
Ninh Như Ngọc dịch người, ôm lấy cánh tay chàng, mỉm cười dựa vào trên vai chàng, Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nàng một cái, duỗi tay ôm lấy nàng, in một nụ hôn lên trán nàng, dịu dàng ôn nhu nói: “Ngủ đi.”
Ninh Như Ngọc thật sự rất mệt mỏi, an tâm nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng ngực Hoắc Viễn Hành, chỉ trong chốc lát đã ngủ rồi.
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng ngực hô hấp đều đặn, nhẹ nhàng chậm chạp, vẻ mặt an bình say ngủ, thầm nghĩ có nàng bên cạnh thật tốt, khóe miệng không tự giác mà cong lên một nụ cười dịu dàng, duỗi tay ôm nàng sát lại gần mình, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người nàng, nhắm mắt lại, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.
Một canh giờ sau, Ninh Như Ngọc tỉnh ngủ, mở mắt ra, nhìn thấy đỉnh giường màu đỏ rực, không khỏi ngẩn ngơ, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hóa ra nàng đã gả đến phủ Vũ An Hầu, nơi này là phòng ngủ của nàng và Hoắc Viễn Hành, là nơi hai người cùng nhau sinh sống.
Lúc này Hoắc Viễn Hành không ở đây, không biết đã đi đâu, Ninh Như Ngọc nằm thêm một lát ở trên giường, ôm chăn lăn một vòng, sau đó mới ngồi dậy, kêu nha hoàn tiến vào hầu hạ.
Bích Hà đang canh giữ ở gian ngoài dẫn nha hoàn đi vào, đến mép giường hầu hạ Ninh Như Ngọc mặc quần áo, Ninh Như Ngọc hỏi nàng ấy: “Minh Tông đâu rồi?”
“Hầu Gia tới thư phòng.” Bích Hà nói đúng sự thật.
Ninh Như Ngọc đoán Hoắc Viễn Hành có việc bận nên không hỏi nhiều, Bích Hà vừa hầu hạ nàng mặc quần áo chải đầu vừa bẩm báo tình hình sắp xếp cất giữ của hồi môn, cùng với hạ nhân đang chờ sai bảo trong viện.
Bích Hà nói: “Phu nhân muốn gặp qua các hạ nhân trong viện không ạ? Việc này do Hầu Gia sắp xếp tốt trước đó rồi, Trần ma ma cũng đã truyền lời xuống.”
Ninh Như Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạm thời không cần gặp, ta tin tưởng Trần ma ma có thể quản giáo tốt hạ nhân.”
Hạ nhân ở Sùng An Đường chính là những người đã hầu hạ Hoắc Viễn Hành trước kia, đều là người được Hoắc Viễn Hành tin tưởng, bởi vì nàng gả tới đây mới có thêm một số người mới, nhưng nàng tin tưởng những người mới thêm vào đó đều đã vượt qua sự chọn lựa khắc nghiệt kĩ càng của Hoắc Viễn Hành, không nói trăm phần trăm trung thành tận tâm, nhưng khẳng định sẽ không có vấn đề gì lớn, lúc này nàng mới gả vào ngày đầu tiên, cũng không cần vội vã lập uy trước mặt những hạ nhân kia, vẫn nên quan sát trước mới đúng, miễn cho người khác mượn cớ đặt điều.
Ninh Như Ngọc nói không gặp hạ nhân, Bích Hà lập tức hiểu dụng ý của nàng, xoay đề tài, hỏi buổi tối nàng muốn ăn cái gì, nàng ấy sẽ đi bảo người ở phòng bếp làm.
Ninh Như Ngọc hỏi lại: “Không biết khi nào Minh Tông mới về?”
“Ta vừa mới vào cửa đã nghe được nàng hỏi ta, may mà ta trở về kịp thời.” Một tiếng cười truyền tới từ ngoài cửa, ngay sau đó rèm cửa được vén lên, Hoắc Viễn Hành mặc áo gấm bước nhanh đi vào.
“Chàng đã về rồi.” Ninh Như Ngọc đứng dậy ra đón chàng.
Hoắc Viễn Hành bước nhanh đi đến trước mặt Ninh Như Ngọc, duỗi tay nắm lấy tay nàng, dắt tay nàng đến bên cạnh giường rồi cùng nhau ngồi xuống: “Vừa rồi đang nói gì về ta vậy?”
Ninh Như Ngọc nói: “Chúng ta đang nói chuyện buổi tối chuẩn bị ăn cái gì? Chàng muốn ăn món gì không?”
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng, hầu kết lăn lộn lên xuống, ánh mắt nóng rực, lộ ra hơi thở nguy hiểm —— ta muốn ăn nàng!