Ninh Như Trân nói chuyện đó khiến Thẩm thị hiểu rõ, mặc dù Tiêu Dục Minh phong lưu đa tình, nhưng trên đời này nam nhân có thể tin tưởng được vốn dĩ đã không có nhiều, nếu ủy khuất gả Ninh Như Trân cho người nàng ta không thích, còn không bằng thành toàn nàng ta được gả cho Tiêu Dục Minh, tốt xấu gì Tiêu Dục Minh cũng là nhị hoàng tử rất được Cảnh Tuyên Đế yêu thương, tiền đồ vô hạn, có khi sau này còn có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, Ninh Như Trân gả cho Tiêu Dục Minh sẽ trở thành Hoàng Hậu, đây là một mối hôn sự tốt tới mức không thể tốt hơn.
Thẩm thị ngẫm nghĩ hồi lâu, cảm thấy chuyện này có thể thành được, chỉ cần nghĩ biện pháp thuyết phục Thẩm Quý Phi đồng ý hôn sự này thì coi như ván đã đóng thuyền.
Thẩm thị lên kế hoạch tiến cung gặp Thẩm Quý Phi, còn người một nhà nhị phòng đang vui mừng dọn vào nhà mới.
Ngày chuyển nhà, Ninh Khánh An mở tiệc chiêu đãi không ít khách khứa tại nhà mới, rất nhiều người đến chúc mừng, một là ăn mừng ông được thăng chức Hộ Bộ thượng thư, hai là ăn mừng ông chuyển tới nhà mới, song hỷ lâm môn.
Lão phu nhân Dương thị của Từ gia dẫn theo một nhà lớn nhỏ tới đây, nữ quyến đi theo Từ thị và Ninh Như Ngọc ngồi ở phòng khách trong hậu viện vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà ăn trái cây, nam tân được Ninh Khánh An chiêu đãi ở tiền viện.
Ngồi được một lát thì có hạ nhân tiến vào bẩm báo: “Vũ An Hầu tới.”
Mọi người trong phòng khách đều nhìn về phía Ninh Như Ngọc, trên mặt lộ rõ tươi cười đầy thiện ý, chờ xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Ninh Như Ngọc bị các nàng nhìn tới mức thẹn thùng đỏ bừng mặt, may mắn có Từ thị giải vây, kêu nàng cùng nhau đi ra ngoài đón khách, mới giúp nàng tránh thoát một kiếp.
Ninh Như Ngọc đi cùng Từ thị ra ngoài cửa lớn, nhìn thấy Ninh Khánh An đang nói chuyện với Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành mặc một thân áo gấm màu xanh nước biển, bên hông treo ngọc bội và hà bao do Ninh Như Ngọc làm, trường thân ngọc lập, khí vũ hiên ngang, chỉ cần đứng một chỗ ở nơi đó cũng khiến cho người khác cảm thấy rất có khí thế.
Hoắc Viễn Hành giương mắt nhìn qua phía Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc khẽ mỉm cười với chàng, khóe miệng Hoắc Viễn Hành cũng cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Từ thị dẫn Ninh Như Ngọc tiến lên hành lễ, Ninh Khánh An mời Hoắc Viễn Hành vào trong phủ, khi đi ngang qua người Ninh Như Ngọc, Hoắc Viễn Hành lại liếc mắt nhìn Ninh Như Ngọc một cái, hình như ánh mắt chàng có thâm ý khác, tâm tình Ninh Như Ngọc bỗng nhiên trở nên thấp thỏm bất an.
Đi vào trong phủ, Hoắc Viễn Hành đi theo Ninh Khánh An tới tiền viện, Từ thị và Ninh Như Ngọc trở lại hậu viện tiếp đón khách nhân.
Lão phu nhân Dương thị bảo Ninh Như Ngọc tới ngồi bên cạnh bà, nắm lấy tay nàng hỏi thăm tình hình gần đây, Ninh Như Ngọc nhẹ giọng trả lời, lão phu nhân Dương thị yêu thương sờ đầu nàng: “Đình Đình của ta trưởng thành rồi, Vũ An Hầu có tốt với con không?”
Ninh Như Ngọc gật đầu: “Vũ An Hầu rất tốt với con.”
“Vậy thì tốt rồi, ta cũng an tâm.” Lão phu nhân Dương thị mỉm cười vui mừng.
Đang nói chuyện, có hạ nhân tới báo, lão phu nhân La thị của phủ Ngụy Quốc Công và thế tử phu nhân Thẩm thị tới, Ninh Như Ngọc đành phải đứng lên, định đi theo Từ thị ra bên ngoài nghênh đón lão phu nhân La thị và Thẩm thị.
Lão phu nhân Dương thị khinh thường phải xã giao với lão phu nhân La thị, nghe tin La thị tới, khóe miệng lập tức trùng xuống, lộ ra biểu cảm khó chịu không vui, Ninh Như Ngọc thấy vậy, nhỏ giọng nói vào tai bà: “Hôm nay là ngày lành song hỷ lâm môn, ngoại tổ mẫu đừng mất hứng vì người khác, giữ tâm trạng tốt là quan trọng nhất.”
Lão phu nhân Dương thị ngẫm lại cũng thấy có lý, vỗ nhẹ vào tay Ninh Như Ngọc, nói: “Đình Đình nói đúng, do ta nghĩ sai rồi.”
Ninh Như Ngọc cười tươi xán lạn với lão phu nhân Dương thị, đi theo Từ thị ra ngoài nghênh đón lão phu nhân La thị và Thẩm thị.
Lão phu nhân La thị và Thẩm thị xuống xe ngựa, quan sat đánh giá tòa nhà khí phái trước mắt, đây chính là tòa nhà được ngự ban, sơn son cổng lớn rộng mở, trước cửa đặt hai con sư tử bằng đá, sừng sững uy nghiêm, cực kì khí thế, không hề kém với phủ Ngụy Quốc Công.
Ninh Khánh An dẫn Từ thị và Ninh Như Ngọc cười đi ra ngoài, cảnh tượng một nhà ba người cười nói vui vẻ làm lão phu nhân La thị và Thẩm thị cảm thấy có chút chói mắt, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Mẫu thân, đại tẩu, hai người đã tới rồi, mau vào bên trong thôi.” Ninh Khánh An tiến lên chào hỏi hai người.
“Mẫu thân, đại tẩu.” Từ thị hành lễ với hai người.
“Tổ mẫu, đại bá mẫu.” Ninh Như Ngọc cũng lên tiếng.
Lão phu nhân La thị quét mắt nhìn thoáng qua ba người, nói với Ninh Khánh An: “Nhà mới trông không tệ, bây giờ con đã là Hộ Bộ thượng thư, cũng là chủ gia đình thì phải có dáng vẻ của chủ nhà, phải quản tốt chuyện trong nhà, đừng để người khác nói xấu, nếu bên này còn thiếu cái gì thì cứ tới phủ Ngụy Quốc Công tìm ta.”
“Nhà mới được Hoàng Thượng ngự ban, bên trong đầy đủ đồ đạc, không thiếu gì thứ, để mẫu thân phải lo lắng rồi.” Ninh Khánh An cười nói.
Vỗn dĩ lão phu nhân La thị muốn mượn gió bẻ măng mà giáo huấn Ninh Khánh An, cũng là cố ý nói cho Từ thị nghe, đáng tiếc Ninh Khánh An càng thương tiếc Từ thị hơn, không mềm không cứng mà đẩy lại cho lão phu nhân La thị.
Thẩm thị thấy lão phu nhân La thị bị nghẹn tới mức nói không ra lời, vội cười nói: “Nhị thúc bây giờ trở thành Hộ Bộ thượng thư, lại được ngự ban nhà mới, chúc mừng chúc mừng, song hỷ lâm môn.”
Không thể không nói, Thẩm thị biết đối nhân xử thế hơn lão phu nhân La thị nhiều, sẽ không vội vàng khiến người khác ngột ngạt khó chịu ngay trong ngày vui của nhà người ta.
Ninh Khánh An cười trả lời rồi dẫn hai người vào phủ.
Lão phu nhân La thị liếc mắt nhìn Từ thị bên cạnh, hừ một tiếng trong lỗ mũi, được Thẩm thị đỡ vào trong phủ.
Từ thị và Ninh Như Ngọc dẫn lão phu nhân La thị và Thẩm thị đi tới phòng khách trong hậu viện, vào đến nơi, lão phu nhân La thị vừa nhìn đã thấy lão phu nhân Dương thị đang ngồi phía trên cùng. Trong lòng lập tức rơi lộp bộp, nghĩ thầm: Con cọp mẹ Dương thị cũng ở đây, cứng đối cứng với bà ta không có chỗ tốt, vẫn nên cách xa bà ta một chút mới tốt.
Đáng tiếc Dương thị lại không cho La thị cơ hội, nhìn thấy bà ta vào cửa thì liền đứng dậy tiếp đón bà ta đi qua đây, La thị muốn từ chối, nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại không thể nói thẳng thành lời, chỉ đành căng da đầu mà đi ra phía trước.
“Thông gia, mau ngồi mau ngồi.” Dương thị túm một cái đã bắt được tay La thị, sức lực trên tay mạnh tới hù chết người, giống như kìm sắt kẹp lấy La thị, lôi kéo bà ta ngồi xuống trên ghế bên cạnh mình.
Tay La thị bị bàn tay to của Dương thị nắm lấy, khi còn trẻ Dương thị đã từng luyện võ, mấy năm nay cũng không hề xao nhãng, sức lực trong tay lớn, dường như muốn bóp nát tay La thị, căn bản không giống biểu tình khách sáo trên mặt.
Tay La thị đau điếng người, tránh vài lần không thoát, sắc mặt khó coi sắp phát tác, ai ngờ Dương thị lại giành nói trước: “Ai nha, thông gia, sao sắc mặt ngươi lại khó coi thế, có phải nóng quá không, mau uống nước, mau uống nước đi.”
Dương thị cực kỳ nhiệt tình, đưa tay lấy một chén trà từ trên bàn bên cạnh đặt vào trong tay La thị, người bên cạnh nhìn thấy, đều khen Dương thi và La thị có quan hệ tốt, nhưng thật ra chỉ có chính bản thân hai người mới biết được mối quan hệ ấy cương cứng như thế nào.
La thị ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể phát tác trước mặt mọi người, chỉ có thể bưng chén trà, bực mình ngồi trên ghế uống trà, Dương thị lại cố ý dựa tới gần bà ta, làm ra vẻ rất thân thiết, mỉm cười nói: “Cười một cái, bày ra vẻ mặt người chết đó làm gì? Ngươi đừng quên hôm nay là ngày vui của nhi tử ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn để người khác chế giễu, cho rằng ngươi không vui vì hiền tế của ta được nhậm chức Hộ Bộ thượng thư? Nếu bên ngoài truyền ra một tin nào bất lợi với hiền tế và nữ nhi của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.”
“Ngươi……”
“Có người nhìn qua!” La thị tức giận tới mức định phát tác, đã lập tức bị một câu của Dương thị chặn miệng, giơ tay chỉ chỉ về phía trước, đúng lúc trưởng công chúa Tuệ Di nhìn lại đây.
Trưởng công chúa Tuệ Di có thân phận tôn quý, hôm nay tới tham gia yến hội là việc khó cầu được, cho dù trong lòng La thị khó chịu tới đâu, cũng không thể nổi giận trước mặt trưởng công chúa Tuệ Di, huống hồ đây là tiệc chúc mừng song hỷ lâm môn của Ninh Khánh An. Bà ta càng không thể làm Ninh Khánh An mất mặt, cho dù cục tức trong bụng nuốt không trôi cũng phải cố mà nhịn xuống.
Lão phu nhân La thị tức giận đến cả người phát run, còn phải tươi cười với người chung quanh, cũng quá mức làm khó bà ta.
Đợi mãi mới đến lúc bắt đầu yến hội, La thị vội vàng đứng lên đi ra ngoài, tới chỗ tổ chức yến hội, muốn tìm một vị trí tránh xa Dương mà ngồi xuống, nhưng Dương thị cứ như bám dính lấy bà ta, cố ý muốn ngồi bên cạnh La thị.
“Ngươi có thể đừng ngồi bên cạnh ta không?” La thị giận sôi máu, nhưng có người ngoài ở đây, bà ta đành phải trưng ra khuôn mặt tươi cười mà nói chuyện với Dương thị.
Dương thị “Ừ” một tiếng, lại không thèm để ý mà ngồi xuống bên cạnh bà ta, trên mặt vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, lời nói ra lại khiến La thị tức chết: “Không phải ta muốn ngồi cùng ngươi, nhưng hai người chúng ta là thông gia, nhất định phải ngồi cùng nhau, nếu không những người khác nhìn thấy lại tưởng rằng quan hệ giữa hai người chúng ta không hợp thì phải làm sao bây giờ? Ngươi muốn để người khác lấy nhi tử của ngươi làm đề tài nói chuyện phiếm hả?”
La thị suýt chút nữa thì tức muốn ngã ngửa.
Có Dương thị ngồi ngay bên cạnh, La thị ăn cũng chẳng ngon, nhưng Dương thị lại ăn ngon uống tốt, dường như tâm trạng không hề bị ảnh hưởng một chút xíu nào.
Quả thật La thị không thể nào tiếp tục ở lại, sau khi yến hội chấm dứt, ngồi không đến một nén nhang đã dẫn theo Thẩm thị rời đi.
Dương thị nhìn chằm chằm vào bóng lưng La thị vội vàng rời đi, cười lạnh một tiếng, hừ, lão thái bà chết tiệt này muốn đấu với bà thì còn non tay lắm! Dám bắt nạt nữ nhi hiền tế ngoại tôn nữ của bà!
Ninh Như Ngọc đi qua, ngồi xuống bên cạnh Dương thị, kéo cánh tay Dương thị làm nũng: “Ngoại tổ mẫu, con nhìn thấy rồi.”
Dương thị mỉm cười, sờ đầu Ninh Như Ngọc, thương tiếc nói: “Mặc kệ bà ta, chỉ là một xuẩn phụ không biết phân biệt đúng sai, ta xả giận giúp hai người, không khiến bà ta tức giận bỏ đi thì không biết bà ta còn muốn gây chuyện gì ở chỗ này đâu!”
“Vẫn là ngoại tổ mẫu anh minh, gừng càng già càng cay!” Lúc trước Ninh Như Ngọc đi ra ngoài nghênh đón La thị cũng đã nhận rõ thái độ của La thị, nếu hôm nay không có Dương thị tọa trấn ở đây, ai biết La thị sẽ lại nói những lời khó nghe gì, may mà La thị tức giận bỏ đi rồi, Ninh Như Ngọc có thể thở phào nhẹ nhõm.
Dương thị bóp nhẹ gương mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc: “Ngươi lá gan lớn, còn dám trêu ghẹo cả ngoại tổ mẫu.”
“Không không không, đây là con tán dương ngoại tổ mẫu anh minh thần võ, ngoại tổ mẫu vừa ra tay, tất cả yêu ma quỷ quái đều bị dọa chạy.” Ninh Như Ngọc cười nói.
“Cái miệng nhỏ của Đình Đình ngọt quá.” Dương thị cười chọc chọc cái trán của Ninh Như Ngọc.
Đang nói chuyện, Bích Hà tới đây nói vài câu với Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc vừa thấy dáng vẻ kia của nàng ấy là biết Hoắc Viễn Hành sai nàng ấy tới, lập tức nói một tiếng với Dương thị, Dương thị cười bảo nàng có việc bận thì cứ rời đi, Ninh Như Ngọc liền đi theo Bích Hà ra ngoài gặp Hoắc Viễn Hành.