Ninh Như Ngọc đã đi lên hành lang gấp khúc, trước mắt cũng chỉ có một đường như vậy, không thể làm bộ không phát hiện, đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Mị di nương đỡ tay nha hoàn đi tới, đến gần thì muốn hành lễ với Ninh Như Ngọc, nàng vội vàng bảo nàng ấy không cần đa lễ.
Mị di nương vẫn gầy như vậy, hình như còn gầy hơn so với lúc mới vừa vào phủ, gương mặt hốc hác hãm sâu xuống, nhưng bụng lại to đến đáng sợ, mang theo một cái bụng to, cũng không biết có thể nhìn thấy đường đi trước mặt hay không, thật sự rất sợ nàng ấy không chịu nổi mà ngã trên mặt đất.
Trong lòng Ninh Như Ngọc đang tính toán ngày tháng, Mị di nương đã mang thai hơn tám tháng, cũng sắp tới ngày sinh, tiến vào thời kỳ mấu chốt vô cùng nguy hiểm.
“Thời tiết nóng bức khó chịu, Mị di nương nên về sớm nghỉ ngơi đi.” Ninh Như Ngọc quan tâm nói một câu rồi rời đi.
“Đa tạ tứ cô nương.” Không thể không nói, thanh âm của Mị di nương rất dễ nghe, người gầy thành dáng vẻ khó coi, nhưng nghe thấy thanh âm này vẫn sẽ không nhịn được mà tưởng tượng ra một nữ tử xinh đẹp kiều diễm đến cỡ nào.
Sau khi Mị di nương vào phủ Ngụy Quốc Công, cuộc sống trôi qua không quá tốt, muốn kiếm ăn dưới mí mắt thế tử phu nhân Thẩm thị, chắc chắn còn khó khăn hơn nhiều so với lúc làm ngoại thất ở bên ngoài, tính tình Thẩm thị không tốt, trong lòng lại oán hận nàng ấy, mỗi ngày đều bắt nàng ấy đều đặn sáng tối đi tới chủ viện thưa hầu, nói đây là quy củ của phủ Ngụy Quốc Công.
Nhưng nàng ấy ở một viện nhỏ hẻo lánh ở phía Tây Bắc của chủ viện, muốn tới chủ viện phải đi đường rất xa rất lâu, đây là Thẩm thị cố ý sắp xếp, còn làm như có lòng tốt mà bảo rằng muốn nàng ấy rèn luyện nhiều hơn, thai phụ phải vận động nhiều mới có lợi cho việc sinh sản, đáng tiếc nàng ấy càng ngày càng gầy, đi một bước thở ba hơi, mỗi ngày lại đi đi lại lại hai lần như vậy, quả thực như muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng ấy, nhưng mà tới chỗ Thẩm thị cũng không được ngồi yên, mỗi lần đều phải bị giày vò một trận mới có thể rời đi, dưới hình thức tra tấn như này, Mị di nương sống vô cùng gian nan.
Khi có mặt Ninh Khánh Lương, ông ta còn nói giúp nàng ấy một hai câu, nhưng chính vì Ninh Khánh Lương giúp nàng ấy, lần sau ông ta không ở đấy, Thẩm thị liền sẽ nghĩ ra đủ loại biện pháp để đối phó với nàng ấy, mà nàng ấy tố khổ quá nhiều lần với Ninh Khánh Lương khiến ông ta không còn kiên nhẫn lắng nghe, mấy ngày nay đã không ghé qua chỗ nàng ấy.
Mị di nương ngẫu nhiên nhớ tới liền cảm thấy rất khổ tâm, biết trước như này thì lúc trước đã không bước vào cửa lớn phủ Ngụy Quốc Công, biết trước như này thì lúc trước đã không làm ngoại thất của Ninh Khánh Lương, biết trước như này, nếu biết trước thì nào sẽ có ngày hôm nay?
Quế Hương Uyển.
Ninh Như Ngọc vừa nói cho Từ thị chuyện lúc trở về thì gặp Mị di nương, nhớ tới dáng vẻ của Mị di nương liền không nhịn nổi mà nhíu mày: “Hình như Mị di nương càng ngày càng gầy, bụng lại to đến đáng sợ, tựa như gió thổi là ngã, có vẻ cực kỳ không tốt.”
Từ thị cũng nghe nói việc Thẩm thị cố ý giày vò Mị di nương, nhưng đó là việc của đại phòng, bà cũng không thể với tay tới quản, mà lúc trước Mị Nương lựa chọn làm ngoại thất của Ninh Khánh Lương nên đoán trước sẽ có một ngày như thế này, gieo nhân nào thì gặt quả đó, đều do chính bản thân mình gây ra.
“Chuyện này chúng ta không quản được.” Từ thị nói với Ninh Như Ngọc: “Đình Đình, con phải nhớ kỹ, phúc họa đều do chính mình lựa chọn, mọi việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”
“Con hiểu.” Ninh Như Ngọc gật đầu nói.
Hai người rất ăn ý mà không hề nhắc lại việc của Mị di nương.
Từ thị hỏi: “Hôm nay ra ngoài chơi cùng Vũ An Hầu có vui không?”
“Vui ạ.” Ninh Như Ngọc không nói cho Từ thị biết Hoắc Viễn Hành mang nàng đi Đại Lý Tự gặp thất công chúa, chỉ cười nói: “Minh Tông mua cho con rất nhiều đồ ăn vặt, hình như hiểu rất rõ sở thích của con vậy, toàn mua đồ con thích thôi.”
Từ thị nghe xong liền cười hỏi: “Vậy con có hiểu rõ sở thích của hắn không?”
Ninh Như Ngọc nhớ lại việc nàng gọi một bàn lớn thức ăn mà ăn không hết sau đó bị Hoắc Viễn Hành ngầm chỉ bảo, thành thật lắc đầu: “Biết một chút, không nhiều lắm.”
Từ thị nắm lấy tay nàng vỗ vỗ, nhẹ giọng nói: “Vậy là con không đúng rồi, con cũng phải chủ động tìm hiểu hắn, hiện tại các con đã đính hôn, về sau là người cận kề sinh hoạt bên nhau, chỉ có thể thông qua việc hiểu rõ đối phương, nắm rõ yêu ghét, cố gắng không phạm vào điều cấm kỵ của đối phương, về sau mới có thể ở chung thật tốt, sau khi thành thân cũng sẽ ít xảy ra mâu thuẫn, mới có thể bồi dưỡng tình cảm phu thê thật tốt.”
Nói đến điều này, khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc liền suy sụp xuống: “Nương, tình cảm của cha nương thật tốt, là vì làm như vậy sao? Hình như hôm nay con vừa làm một việc khiến Minh Tông không vui, ngoài miệng chàng không nói gì thêm, nhưng con biết, tâm trạng của chàng không tốt.”
Từ thị vừa thấy dáng vẻ mặt ủ mày ê của nàng, liền biết trong lòng nàng không dễ chịu, vội vàng an ủi: “Nào, nói cho nương nghe, rốt cuộc con đã làm gì?”
Ninh Như Ngọc liền kể lại việc nàng gọi rất nhiều đồ ăn nhưng lại không ăn hết, rầu rĩ nói: “Mặc dù Hoắc Viễn Hành không nhiều lời thêm, nhưng chàng cố ý phân phó cho xe ngựa đi vòng đường xa, cho con thấy những khất cái cơ cực tranh cướp miếng ăn, chính là gián tiếp nói cho con biết chàng không vui, con không nên làm như vậy.”
Từ thị dịu dàng sờ sờ đầu Ninh Như Ngọc, ôn nhu nói: “Con biết sai thì tốt rồi, con cũng nói về sau con sẽ không tái phạm, chẳng phải hắn cũng không trách con ư? Không cần nghĩ nhiều, nếu hắn thật sự tức giận thì sẽ không đưa con vòng đường xa mà về, càng sẽ không dùng biện pháp này để con nhận ra sai lầm của mình, có thể thấy được hắn thực sự dụng tâm với con, con cũng không cần buồn nữa.”
“Nhưng chàng vừa đưa con về phủ đã vội vàng rời đi. Nương nói có phải thật ra chàng vẫn còn tức giận không vui hay không?” Ninh Như Ngọc tận mắt chứng kiến chàng cưỡi ngựa nhanh như bay, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, khẩn trương mà lôi kéo tay áo Từ thị, trông mong mà nhìn Từ thị.
“Nha đầu ngốc.” Từ thị ôm lấy nàng, thở dài một tiếng: “Vũ An Hầu vội vàng rời đi vì có việc gấp quan trọng, không phải thật sự tức giận với con, nếu con còn lo lắng, không bằng đưa cho hắn một lễ vật để xin lỗi.”
“Như vậy có được không?” Ninh Như Ngọc vẫn lo lắng như cũ, không thể yên tâm.
“Có thể.” Từ thị cười nhéo nhéo khuôn mặt Ninh Như Ngọc, thầm nghĩ: Tiểu hài tử thật sự rất thích Hoắc Viễn Hành nên mới để ý tới suy nghĩ của hắn như vậy.
Ninh Như Ngọc nghe lời an ủi của Từ thị, trong lòng cũng khá hơn nhiều, đang nghĩ không biết lần sau gặp mặt Hoắc Viễn Hành thì phải lấy lòng chàng như thế nào mới tốt đây, đời trước nàng có một cuộc hôn nhân thất bại, phí tâm phí lực mà đối tốt với Hoắc Viễn Thành, Hoắc Viễn Thành lại là tên ngụy quân tử, lúc ấy nàng chung sống với Hoắc Viễn Thành, phần lớn là nàng chịu thiệt nhường nhịn Hoắc Viễn Thành, nhưng lại nhận được kết quả là Hoắc Viễn Thành nhẫn tâm phản bội nàng, bởi vì những trải nghiệm đó mà nàng không biết phải bồi dưỡng tình cảm như thế nào. Đời này nàng gặp được Hoắc Viễn Hành, chàng không giống Hoắc Viễn Thành, chàng đối xử tốt với nàng, sủng nàng, che chở nàng, nàng cũng muốn thật lòng đáp lại chàng, hy vọng giống như Từ thị và Ninh Khánh An, hai người cả đời đều ân ân ái ái hạnh phúc ngọt ngào.
“Hai người đang nói cái gì mà vui vẻ như vậy?” Ninh Khánh An từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Từ thị và Ninh Như Ngọc đang nói chuyện với nhau, nương tử xinh đẹp, nữ nhi đáng yêu, thật là một bức họa hạnh phúc tốt đẹp, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui, tâm tình vui sướng.
“Cha, cha đã trở lại.” Ninh Như Ngọc đứng lên hành lễ với Ninh Khánh An, Ninh Khánh An xua xua tay bảo nàng ngồi xuống.
“Chàng uống một ngụm trà rồi nghỉ ngơi một chút, làm gì mà gấp gáp mồ hôi đầy đầu?” Từ thị nhìn thấy trên trán trên mặt Ninh Khánh An mồ hôi nhễ nhại, lấy ra khăn tay giúp ông lau mồ hôi, lại vội vàng sai nha hoàn bưng trà tới, tiếp nhận ly trà trong tay nha hoàn đặt vào trên tay Ninh Khánh An, lại phân phó nha hoàn đi chuẩn bị khăn để Ninh Khánh An lau mặt, bận rộn một hồi.
Ninh Khánh An dùng khăn lau mặt rồi giao cho Từ thị, Từ thị lại phân phó nha hoàn thu dọn sạch sẽ.
Ninh Khánh An uống một ly trà, mới giảm bớt cảm giác khát khô cổ họng, chậm rãi nói: “Hôm nay ta ra ngoại thành làm việc với đồng liêu, chạy đường xa một chuyến, thời tiết lại nóng bức, mệt đến mức toàn thân là mồ hôi.”
Từ thị liền nói: “Ta sai hạ nhân đi chuẩn bị nước, chàng tắm rửa trước đi, ta lại phân phó phòng bếp nhỏ làm mấy món chàng thích ăn, rất nhanh là đến bữa tối thôi.”
“Được, đa tạ phu nhân.” Ninh Khánh An ôn hòa cười với Từ thị.
Tình cảm của hai người rất tốt. Ninh Như Ngọc ngồi một bên nhìn mà hâm mộ vô cùng.
Từ thị đi phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm, một lát sau đã có hạ nhân tiến vào bẩm báo nước ấm đã xong, Ninh Khánh An đi phòng tắm tắm gội, Từ thị lại bảo phòng bếp nhỏ nấu cơm, đều là những món Ninh Khánh An thích ăn, Ninh Như Ngọc vừa thấy đã biết Từ thị hiểu rõ yêu ghét của Ninh Khánh An biết bao nhiêu. Tình cảm phu thê chính là phải hỗ trợ yêu thương lẫn nhau, vì vậy hai người họ mới có thể luôn luôn ân ái không giảm.
Qua hơn một nén hương, Ninh Khánh An tắm rửa xong thì ra ngoài, ông đã thay đổi một bộ quần áo mặc trong nhà màu xanh ngọc, tóc ướt rối tung ở sau đầu, Từ thị lại vội vàng đứng dậy, cầm khăn khô lau tóc cho ông, mãi đến khi giúp ông lau khô đầu tóc, lại cầm lược gỗ đào đích thân chải tóc cho ông, dùng ngọc quan cố định đầu tóc. Toàn bộ quá trình Từ thị đều không cần nha hoàn hỗ trợ, tất cả mọi việc bà đều tự tay làm, Ninh Khánh An thẳng thắn khen bà ôn nhu hiền huệ, tay nghề vấn tóc càng ngày càng tốt, hai người nhìn nhau cười.
Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh nhìn hai người Từ thị và Ninh Khánh An ở chung cũng không khỏi đỏ mặt, chỉ có tình cảm phu thê thật sự thâm hậu mới có thể thân mật tự nhiên như vậy, bọn họ là thật lòng yêu thương nhau.
Sau đó nha hoàn tiến vào bẩm báo nói đồ ăn đã chuẩn bị xong, hỏi nên dùng bữa ở đâu.
Ninh Khánh An nói: “Đặt trong phòng khách đi.”
Nha hoàn hành lễ lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bày biện xong, ba người liền dời bước tới phòng khách.
Buổi chiều Ninh Như Ngọc ăn quá nhiều đồ ăn vặt, hiện tại cũng không đói bụng, chỉ muốn bồi Ninh Khánh An và Từ thị dùng bữa.
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Từ thị và Ninh Khánh An luôn chủ động mà gắp đồ ăn cho đối phương, phương thức ở chung của hai người khiến cho Ninh Như Ngọc có rất nhiều cảm xúc, trước kia khi nàng theo chân bọn họ ở bên nhau, chỉ cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, cũng không nghĩ nhiều, hôm nay để tâm quan sát, liền bừng sáng tỏ, nàng biết đây là Từ thị cố ý làm cho nàng xem, khiến nàng lĩnh ngộ đạo lý phu thê nên sống chung như thế nào.
Dùng xong bữa tối, ba người lại chuyển qua bên cạnh tâm sự uống trà, lúc này bỗng nhiên có nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Nhị lão gia, nhị phu nhân, Mị di nương ở đại phòng sắp sinh rồi.”
“Tại sao lại sinh rồi, nàng ấy còn chưa tới ngày dự sinh mà?” Từ thị giật mình nói.
Nha hoàn vội đáp lời: “Lúc Mị di nương trở về từ chủ viện của thế tử phu nhân thì bị té ngã, hiện tại đã đau bụng dữ dội, lập tức sẽ sinh.”
Ninh Như Ngọc nghe vậy, trong lòng lộp bộp rơi.