Từ thị thấy Ninh Như Ngọc rời giường quá trễ, bà cố ý tới Y Lan Viện thăm nàng, hỏi nàng có phải thân thể không thoải mái hay không, nàng chỉ có thể cười lấy lệ, lấy cớ đêm qua trời nóng, nàng ngủ không ngon, hừng đông mới chợp mắt nên mới dậy muộn.
Cũng không phải là đêm qua quá nóng sao, nàng sắp bị Hoắc Viễn Hành thiêu nóng tới hòa tan.
Đảo mắt lại qua hai ngày, quả nhiên giống như Ninh Khánh An và Hoắc Viễn Hành dự đoán, trên triều, Cảnh Tuyên Đế tuyên chỉ truyền Hoắc Viễn Hành vào kinh, nhưng chỉ cho chàng mang theo 300 người vào kinh, còn đại quân tiếp tục đóng quân ở ngoài thành, chờ ý chỉ.
Thánh chỉ được đưa tới quân doanh ở ngoài thành, Hoắc Viễn Hành mang theo chúng tướng sĩ nghe chỉ. Không ít người có ý kiến đối với ý chỉ vừa nhận, có phó tướng thô lỗ oán giận trước mặt Hoắc Viễn Hành, bất bình cho Hoắc Viễn Hành, nhưng bị chàng nghiêm khắc răn dạy, còn bị phạt gậy. Những người khác có ý kiến cũng phải ngậm miệng lại.
Không phải do Hoắc Viễn Hành thật sự bỏ được mà xử trí thuộc hạ, chỉ là người nọ nói những lời quá khích, mang theo bất mãn với Cảnh Tuyên Đế, nếu lời nói kia truyền tới tai Cảnh Tuyên Đế, khó bảo toàn có thể giữ được cái mạng nhỏ này, Hoắc Viễn Hành đành phải ra ray trước một bước, tránh cho người nọ rơi đầu trở thành đề tài tán gẫu.
Sau đó, Hoắc Viễn Hành nhanh chóng chọn người, buổi trưa ngày thứ hai, chàng dẫn theo người được chọn vào kinh.
Văn võ bá quan đến cửa thành nghênh đón, bá tánh toàn thành đứng khắp đường lớn hẻm nhỏ hoan nghênh, vô cùng náo nhiệt, đường vào cung bị bá tánh nhiệt tình đứng chen chúc chật như nêm cối, sôi nổi muốn trông thấy phong thái của quỷ diện tướng quân Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành mặc một thân khôi giáp màu bạc, khí vũ hiên ngang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, phía sau chính là 300 tướng sĩ, khí thế uy vũ hùng tráng, khí phách phi phàm như chiến thần hạ phàm, kinh diễm ánh mắt vô số người, cũng không biết là cô nương nhà ai ném hà bao đầu tiên cho Hoắc Viễn Hành, ngay sau đó có vô số hà bao, khăn tay, túi thơm ném về phía chàng.
Mặc dù có rất nhiều đồ vật ném về phía Hoắc Viễn Hành, nhưng không có một thứ nào tới gần người chàng, sắc mặt chàng vẫn lạnh lùng vô cảm ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, dẫn theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn tiến cung diện thánh trong ánh mắt hoan nghênh nhiệt liệt của bá tánh toàn thành.
Hoắc Viễn Hành mang theo tướng sĩ tiến cung diện thánh, Cảnh Tuyên Đế mặt rồng vui vẻ, dựa theo quân công lớn nhỏ mà ban thưởng không ít vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa cho tướng sĩ có công, trong cung mở tiệc khao thưởng chúng tướng sĩ, lại ban thưởng yến hội tới quân doanh ngoài thành, trấn an cảm xúc của không ít binh sĩ.
Lần này Hoắc Viễn Hành dẫn dắt đại quân lập công lớn, Cảnh Tuyên Đế đơn độc thưởng cho chàng vàng bạc châu báu cùng vô số vật phẩm quý giá, hơn nữa còn ban thưởng thêm một thôn trang có suối nước nóng ở ngoài thành cho chàng, có thể thấy được Cảnh Tuyên Đế cực kì coi trọng và tín nhiệm chàng.
Đối mặt với phần thưởng phong phú quý giá, Hoắc Viễn Hành vẫn bình tĩnh, trong lòng không gợn sóng, sau khi Cảnh Tuyên Đế hết lời khen ngợi chàng, Hoắc Viễn Hành mới thong dong bình tĩnh thỉnh cầu với Cảnh Tuyên Đế cho chàng được nghỉ phép, hơn nữa còn trả hổ phù lại cho Cảnh Tuyên Đế, hy vọng Cảnh Tuyên Đế có thể cho chàng tạm nghỉ ba tháng.
Đây là việc chưa từng phát sinh trước kia, khiến cho Cảnh Tuyên Đế cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Hoắc Viễn Hành nộp lên hổ phù là thứ hắn rất muốn thu hồi, nhưng hành động này của Hoắc Viễn Hành rất giống với ý định bỏ gánh chuẩn bị không làm nữa, Hoắc Viễn Hành là người mà hắn coi trọng, nếu cứ thế bỏ gánh không làm thì làm sao được?
Cảnh Tuyên Đế cân nhắc một hồi, tạm thời đánh mất tâm tư thu hồi hổ phù, dùng lời lẽ tốt lành để khuyên nhủ: “Minh Tông, trẫm cũng biết gần một năm nay ngươi rất vất vả mới đánh thắng quân địch rồi hồi kinh, muốn nghỉ ngơi cũng đúng thôi, nhưng thời gian ba tháng thì quá dài, bên người trẫm không thể thiếu ngươi được, nếu ngươi thật sự cảm thấy mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi mấy ngày, việc khác quay đầu lại nói.”
Ai ngờ thái độ của Hoắc Viễn Hành vẫn rất kiên quyết, kiên trì muốn nộp lên hổ phù, ngay cả Cảnh Tuyên Đế cũng nhìn ra chàng đang nghiêm túc.
Nhưng Cảnh Tuyên Đế rất luyến tiếc thả chàng đi, mặt đen lại, nửa giận nửa gấp gáp nói: “Hổ phù trẫm có thể thu hồi, nhưng không được nghỉ phép, trừ khi ngươi cho trẫm một lý do có thể thuyết phục được trẫm.”
Hoắc Viễn Hành bình tĩnh nói: “Thần muốn thành thân.”
Bốn chữ hùng hồn có lực.
“Thành thân?” Cảnh Tuyên Đế lập tức cười rộ lên, sắc mặt cũng hòa hoãn một ít: “Thành thân thì tốt, thành thân thì tốt, thành thân là việc lớn, nhưng cho dù là thành thân cũng không dùng hết ba tháng, trẫm cho ngươi nghỉ nửa tháng, cũng đủ cho ngươi làm tốt việc hôn sự rồi.”
Hoắc Viễn Hành nhíu mày nói: “Hoàng Thượng, thời gian nửa tháng không đủ, mấy năm nay thần vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài, khó có thể hồi kinh, sau khi thành thân, thần muốn được ở bên người nhà nhiều hơn.”
Cảnh Tuyên Đế suy tư một chút, lại thoái nhượng một bước, dựng thẳng ngón trỏ lên với Hoắc Viễn Hành, nói: “Một tháng, không thể nhiều hơn.”
Có thể khiến Cảnh Tuyên Đế thoái nhượng đến bước này đã là việc không dễ dàng, Hoắc Viễn Hành cũng biết Cảnh Tuyên Đế sẽ không đáp ứng cho chàng nghỉ ba tháng, có thời gian một tháng cũng đủ rồi, Hoắc Viễn Hành không tiếp tục kiên trì, hành lễ tạ ơn.
Cuối cùng Hoắc Viễn Hành nộp lên binh phù, đổi được một tháng nghỉ ngơi.
Sau đó việc này truyền ra ngoài, mọi người sôi nổi nói Hoắc Viễn Hành ngốc, vì một nữ nhân mà từ bỏ binh quyền, điển hình của kiểu người chọn mỹ nhân mà từ bỏ quyền thế, khiến không ít người khịt mũi coi thường, nhưng sợ hãi thân phận cao quý của Hoắc Viễn Hành, bọn họ cũng chỉ dám bàn tán sau lưng, không dám nói những lời vô nghĩa trước mặt Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành không hề để ý tới chuyện này, mấy năm nay chàng vẫn luôn ở quân doanh, gặp qua quá nhiều lần sinh ly tử biệt, có không ít tướng sĩ đã đi theo chàng nhiều năm nói không còn thì đã không còn, đặc biệt là lần này chinh chiến với quân Nam Cương, quá nhiều người chết, chàng phải trơ mắt nhìn những tướng sĩ đi theo bên người nhiều năm mất đi, nội tâm Hoắc Viễn Hành đã có chút chán ghét cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao như vậy.
Hơn nữa lần này mang binh hồi kinh, thái độ của Cảnh Tuyên Đế cũng vô cùng vi diệu, mặt ngoài thì đặc biệt coi trọng chàng, nhưng lại âm thầm phòng bị chàng, chàng vẫn có thể hiểu được đạo lý công cao chấn chủ, trong lịch sử đã có quá nhiều ví dụ qua cầu rút ván, tá ma giết lừa, chàng không muốn trở thành người bị diệt trừ, giao binh quyền ra, chàng cố ý cho Cảnh Tuyên Đế một ảo giác chàng là người yêu mỹ nhân vượt qua cả quyền thế, dùng điều này để giảm bớt phòng bị của Cảnh Tuyên Đế đối với chàng, xem ra, những lời đồn bên ngoài có hiệu quả không tồi.
Sau đó, Hoắc Viễn Hành đi Ninh phủ thăm Ninh Như Ngọc, khi Ninh Như Ngọc hỏi việc này: “Chàng thật sự vì ta mà giao binh phù ra ư?”
Hoắc Viễn Hành mỉm cười, duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Nàng cảm thấy như thế nào?”
Ninh Như Ngọc bĩu môi nhìn chàng, nặng nề mà “Hừ” một tiếng, xoay người muốn đi: “Không để ý tới chàng nữa.”
Đáng tiếc nàng còn chưa đi được hai bước ra ngoài, cánh tay đã bị người kéo lại, phía sau truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, Ninh Như Ngọc trực tiếp bị kéo lùi lại, đâm vào một lồng ngực rắn chắc, Hoắc Viễn Hành thuận thế ôm lấy nàng, hai tay khoanh lại vòng eo nàng, cường thế lại bá đạo mà ôm lấy nàng không bỏ, cúi đầu nhìn sườn mặt của nàng một cách chăm chú, đôi môi tiến tới sát bên tai nàng, thở ra khí nóng, phả vào trong lỗ tai nàng: “Nàng không để ý tới ta thì muốn để ý tới ai?”
“Đáng ghét!” Trên lỗ tai truyền tới cảm giác tê tê dại dại, k.ích thích Ninh Như Ngọc run rẩy cả người, hờn dỗi nói một câu với Hoắc Viễn Hành: “Tránh ra.”
“Không tránh.”
Hoắc Viễn Hành thấp giọng cười khẽ ra tiếng, một ngụm ngậm lấy vành tai nhỏ xinh tinh xảo của Ninh Như Ngọc, đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy vành tai nàng rồi mút vào, tựa như đang ăn kẹo, nhưng mút lấy vành tai nàng như thế nào cũng ăn không đủ.
“Ưm, không cần……” Lỗ tai là nơi m.ẫn cảm nhất của Ninh Như Ngọc, nàng bị chàng làm cho cả người mềm nhũ.n ra, co đầu rụt cổ muốn tránh đi, môi lưỡi của Hoắc Viễn Hành lại đuổi theo nàng không bỏ, vẫn luôn dịu dàng tinh tế mà hôn nàng, mãnh liệt kích thích nơi m.ẫn cảm, nàng chịu không nổi mà than nhẹ một tiếng, vô lực ngã vào trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành.
“Đình Đình thật xinh đẹp.” Hoắc Viễn Hành thâm tình ca ngợi một câu, cúi đầu hôn một cái lên cánh môi nàng, bế Ninh Như Ngọc mềm nhũn cả người đi vào trong nhà.
Hai ngày sau, Hoắc Viễn Hành mời người của Khâm Thiên Giám tính ngày lành tháng tốt để thành thân, định ra mùng tám tháng bảy, vào ngày thứ ba sau khi Ninh Như Ngọc thi tốt nghiệp, mà hiện tại đã là 28 tháng sáu, cũng chỉ có mười ngày thời gian.
Đảo mắt đã đến ngày mà Ninh Như Ngọc phải tham gia kì thi tốt nghiệp, môn thi cuối cùng là vũ đạo, nàng muốn múa bài “Lục Eo Vũ” của Bạch Cư Dị trong “Tỳ bà hành”: “Nhẹ nhàng hợp lại, chậm vê mạt phục chọn, trước vì nghê thường sau lục eo” - “Lục Eo Vũ”. Ninh Như Ngọc đã luyện múa hơn nửa tháng vì điệu múa tốt nghiệp này, trả giá rất nhiều, vô cùng chăm chỉ vất vả, hi vọng có thể lấy được thành tích cao.
Tới ngày Ninh Như Ngọc đi thi, đúng lúc Hoắc Viễn Hành có việc đi một chuyến tới thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử, sau khi thương lượng chính sự với Viện trưởng thư viện, nhận được sự đồng ý của Viện trưởng, chàng liền đi vòng tới phòng vũ đạo để xem Ninh Như Ngọc múa.
Khi Hoắc Viễn Hành đến, còn chưa tới lượt Ninh Như Ngọc lên sân khấu, vì tránh làm ảnh hưởng đến những người khác, chàng tìm một vị trí trong góc để đứng xem, từ vị trí này chàng có thể nhìn rõ mỗi người biểu diễn ở giữa sân, nhưng người trong sân lại không nhìn thấy chàng đứng phía sau cây cột.
Đợi một lát, cuối cùng người đang múa giữa sân cũng kết thúc điệu múa, tiếp theo chính là Ninh Như Ngọc, chỉ thấy nàng búi tóc thành một búi cao thẳng trên đỉnh đầu, trên búi tóc mang châu hoa vàng ròng nạm hồng ngọc, giữa trán điểm một nốt son tròn màu đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm tô son đánh phấn, trên người mặc áo ngoài màu vàng nhạt thêu hoa phù dung với ống tay dài chuyên dùng để múa, lộ ra eo thon nhỏ cân xứng, da thịt trắng nõn mịn màng như ngọc, như có ánh sáng của trân châu bao phủ, cả người xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, khiến người không rời được mắt.
Ninh Như Ngọc đứng ở giữa sân, hướng về phía các phu tử trên đài cao ra hiệu, tỏ vẻ nàng đã chuẩn bị tốt. Sau đó, tiếng nhạc vang lên, Ninh Như Ngọc chuyển động theo điệu nhạc, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, tiết tấu từ chậm đến nhanh, dáng múa yểu điệu linh hoạt, đẹp không sao tả xiết.
Nhà thơ Lý Đàn Ngọc thời Đường có bài thơ tán thưởng:
Nam Quốc có giai nhân, uyển chuyển nhẹ nhàng lục eo vũ.
Hoa diên chín thu mộ, phi mệ phất mây mưa.
Phiên như lan điều thúy, tựa như du long cử.
Càng diễm bãi trước khê, Ngô cơ đình tự điều.
Chậm thái không thể nghèo, phồn tư khúc hướng chung.
Lưỡng lự liên rẽ sóng, hỗn độn tuyết lẫm phong.
Đọa nhị khi đảo mắt, tu vạt dục sóc không.
Duy thu bắt không được, bay đi trục kinh hồng.
Dịch nghĩa:
Phía nam có người đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng trong bộ váy múa.
Khi bắt đầu điệu múa, tư thế nhẹ nhàng và đầy biến hóa.
Uyển chuyển như hồng hạc, mềm mại tựa rồng bay.
Hai tay áo của nàng bay múa, khi điệu múa kết thúc.
Nhịp điệu thay đổi từ chậm đến nhanh.
Lưng thấp tựa hoa sen trong sóng, như gió trong tuyết.
Đồ trang sức lay động, váy áo bay bổng theo.
Như đang thuận gió mà bay, đuổi theo chim hồng hạc.
Hoắc Viễn Hành đứng ở bên sân, hai mắt không hề chớp lấy một cái mà dừng trên eo thon nhỏ của Ninh Như Ngọc, theo động tác múa của nàng, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, trên người ẩn ẩn phát ra một trận khí lạnh, trong nháy mắt, Hoắc Viễn Hành rất muốn xông lên, lấy vải bố bọc kín người Ninh Như Ngọc, không cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp động lòng người của nàng, tay phải dùng sức chống lên cây cột, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Như Ngọc, cố gắng khắc chế xúc động muốn xông lên vác nàng xuống dưới.
Một điệu múa không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Hoắc Viễn Hành lại cảm thấy dài như cả đời, sống một ngày này mà như một năm, khó khăn kiên trì đến khi Ninh Như Ngọc múa xong, nhìn thấy nàng khom lưng chào các phu tử trên đài cao, sau đó đứng dậy đi xuống đài.
Ninh Như Ngọc rất vừa lòng với biểu hiện của mình, đây là điệu múa nàng luyện tập đã lâu, mất không ít công phu, vừa rồi nhìn sắc mặt của các phu tử cũng có thể đoán ra ý tán thưởng, nàng tin tưởng mình nhất định có thể đạt được thành tích không tồi.
“Như Ngọc, ngươi múa tốt lắm, chắc chắn ngươi sẽ đứng đầu trong lần thi tốt nghiệp này.” Chu Tư Kỳ nhìn thấy Ninh Như Ngọc đi xuống, nàng ấy là người đầu tiên vui mừng mà xông lên phía trước chúc mừng nàng.
Ninh Như Ngọc cũng cười vui vẻ, duỗi tay ôm lấy Chu Tư Kỳ, nhưng còn khắc chế, nói: “Còn chưa có kết quả cuối cùng, hiện tại vẫn khó nói trước được điều gì.”
Đáng tiếc Chu Tư Kỳ đã nhận định, cười nói: “Ai nha, mấy môn thi trước ngươi đều có thành tích cao nhất, điệu múa《 Lục Eo Vũ 》này lại xuất sắc như vậy, nhất định sẽ lấy được danh hiệu đệ nhất…… Vũ An Hầu……”
Ninh Như Ngọc nghe thấy thế thì quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đang đi về phía này, sắc mặt vô cảm túm chặt cánh tay nàng, không hỏi không rằng đã kéo nàng đi ra ngoài: “Nàng đi ra đây với ta một lát, ta có lời muốn nói với nàng.”
“Minh Tông, chàng muốn đưa ta đi đâu?” Ninh Như Ngọc bị Hoắc Viễn Hành giữ chặt cánh tay, nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo chàng ra ngoài, Hoắc Viễn Hành vốn là người cao chân dài đi đường nhanh như bay, thời khắc này càng hấp tấp bước đi, Ninh Như Ngọc hoàn toàn không theo kịp bước chân của chàng.
“Minh Tông, chàng chờ một chút……” Hoắc Viễn Hành vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, lôi kéo Ninh Như Ngọc hùng hổ đi về phía trước, Ninh Như Ngọc không nhịn được oán giận: “Chậm một chút, dừng được chưa, ta không theo kịp……”
“Ưm……”
Hoắc Viễn Hành đột nhiên xoay người lại, dùng sức mà ép Ninh Như Ngọc lên trên tường, không cho nàng bất kỳ một cơ hội nào để phản ứng lại, cúi đầu hung hăng ngậm lấy cánh môi đỏ của nàng, cường thế lại bá đạo mà hôn môi nàng.
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Hoắc ăn giấm chua rồi……