“Chỉ một câu cảm ơn thì không đủ, phải dùng biện pháp khác!” Hoắc Viễn Hành xoay người đè Ninh Như Ngọc ở phía dưới.
……
Thời gian năm ngày trôi qua rất nhanh, đã tới ngày phải đến phủ Nhị hoàng tử tham gia tiệc ngắm hoa cúc, quả nhiên Hoắc Viễn Hành nói lời thì giữ lời, ở lại trong phủ, chờ Ninh Như Ngọc trang điểm chải chuốt xong, đi cùng nàng tới tham gia tiệc ngắm hoa cúc.
Hạ nhân tới bẩm báo xe ngựa đã chuẩn bị tốt, Hoắc Viễn Hành buông chén trà trong tay xuống, nói với Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
Hai người cùng nhau ra cửa, xe ngựa dừng trước cổng, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa, hai người ngồi vào trong xe, phu xe đánh xe ngựa, vững vàng chạy ra khỏi phủ Vũ An Hầu.
Phủ Vũ An Hầu cách phủ Nhị hoàng tử không xa, ngồi xe ngựa không được bao lâu thì đã đến, xe ngựa dừng lại bên ngoài phủ Nhị hoàng tử, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc đi xuống.
Lúc này có người cưỡi ngựa từ phía trước tới đây, phía sau còn đi theo mấy thị vệ, người tới cưỡi ngựa rất nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt.
Ninh Như Ngọc giương mắt nhìn lên, thấy Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh mặc áo gấm màu trắng, trên đầu mang ngọc quan, mặt mày như ngọc, dáng người cao lớn ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, hắn hô một tiếng kéo dây cương ngựa dừng ở cổng lớn, thị vệ cũng lập tức dừng lại, hạ nhân gác cổng vội vàng tiến lên dắt dây cương, hắn lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa.
Tiêu Dục Minh đã sớm nhìn thấy Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, đi mấy bước lớn qua đây, đánh giá hai người một chút, cười tủm tỉm nói: “Tại sao Như Ngọc biểu muội lại có thời gian rảnh đến phủ của ta chơi vậy? Đúng là khách quý khách quý!”
Nghe xong lời Tiêu Dục Minh nói, Ninh Như Ngọc lộ vẻ mặt kinh ngạc, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Hành một cái, ánh mắt của hai người chạm vào nhau, đều nhìn ra sự khó hiểu trong ánh mắt của đối phương - chẳng lẽ Tiêu Dục Minh không biết hôm nay Ninh Như Trân tổ chức tiệc ngắm hoa cúc trong phủ à?
Nhưng điều này rõ ràng không hợp lý! Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân là phu thê, Ninh Như Trân tổ chức tiệc ngắm hoa cúc trong phủ Nhị hoàng tử, chẳng lẽ Tiêu Dục Minh sẽ không biết? Quan hệ giữa hai người bọn họ căng thẳng đến mức nào chứ?
Nghĩ một chút, ánh mắt Ninh Như Ngọc nhìn Tiêu Dục Minh càng thêm kỳ quái, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, kéo ra khóe miệng mà cười cười, nói: “Hôm nay Nhị hoàng tử phi tổ chức tiệc ngắm hoa cúc trong phủ, nàng ấy phát thiệp mời ta tới tham gia.”
Ý cười trên mặt Tiêu Dục Minh lập tức cứng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, không để Ninh Như Ngọc nhận ra, trên mặt mang theo ý cười như cũ, chẳng qua trong lòng vẫn vạch một bút đen cho Ninh Như Trân, bởi vì Ninh Như Trân tổ chức tiệc ngắm hoa cúc nhưng hoàn toàn không thương lượng với hắn, căn bản chính là nàng ta tự chủ trương.
Không khí có vẻ hơi xấu hổ, Tiêu Dục Minh không muốn làm trò cười cho Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc chế giễu, cười giải thích: “Hai ngày nay là cuối thu mát mẻ, thời tiết không tồi, hoa cúc trong phủ đã nở rộ, làm một bữa tiệc ngắm hoa cúc náo nhiệt vui vẻ, đúng là không thể tốt hơn. Mọi người cũng đừng đứng ngoài cửa nữa, mau vào phủ thôi.”
“Nói cũng đúng.” Hoắc Viễn Hành lên tiếng.
Vì thế mấy người chuẩn bị đi vào trong phủ, mới vừa đi lên bậc thang thì thấy Ninh Như Trân đuổi tới đây, dẫn theo mấy phu nhân có giao tình tốt với nàng ta và nha hoàn, đoàn người mênh mông cuồn cuộn, vừa đi vừa trò chuyện cười nói, thoạt nhìn vô cùng náo nhiệt.
Khi mấy người Ninh Như Trân vừa vòng qua sân nhỏ, nhìn thấy Tiêu Dục Minh cũng ở đây, vốn dĩ nàng ta cho rằng chỉ có một mình Ninh Như Ngọc, nhưng lại nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đi bên cạnh, còn có Tiêu Dục Minh đi ở phía trước dẫn đường, không khỏi sửng sốt một chút.
Ma ma bên cạnh kéo Ninh Như Trân một cái, Ninh Như Trân mới phản ứng lại, trên mặt lộ ra tươi cười, tiến lên hành lễ với Tiêu Dục Minh: “Gia, ngài đã trở lại.”
Tiêu Dục Minh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng ta rồi “Ừ” một tiếng, tâm trạng cực kì không vui, thầm nghĩ nếu không phải ta gấp gáp trở về, chỉ sợ ngươi sẽ phá hủy cả cái phủ hoàng tử của ta luôn.
Ninh Như Trân nghe thấy Tiêu Dục Minh chỉ ừ một tiếng vô cùng đơn giản, thái độ cực kì lãnh đạm, trong lòng hơi khó chịu, Tiêu Dục Minh đã ra ngoài nhiều ngày, thậm chí lúc đó còn không nói trước với nàng ta một tiếng, nếu không phải có người nói cho nàng ta biết thì nàng ta cũng không biết, trở về cũng không cho người thông báo trước một tiếng, cảm giác hắn ta muốn đi thì đi, muốn về thì về, căn bản không coi nơi này trở thành nhà của hắn, không coi nàng ta trở thành thê tử của hắn, khi hai người ở chung, nàng ta còn chưa kịp nói được mấy câu, Tiêu Dục Minh đã tìm cớ rời đi, hoặc là đến Tây Uyển đi tìm mấy con tiện nhân hồ ly tinh kia, ngoại trừ ba ngày đầu mới thành thân, hắn chưa từng chủ động bước vào cửa phòng nàng ta, điều này khiến nàng ta rất tức giận, cực kì tức giận.
Ninh Như Trân vừa thấy phía sau Tiêu Dục Minh là Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đứng sóng vai nhau, trong lòng nàng ta càng hụt hẫng, tâm tình tốt khi vừa rồi được các phu nhân, tiểu thư nịnh nọt khen ngợi lập tức biến mất hơn một nửa. Cảm giác ghen ghét Ninh Như Ngọc ở trong lòng đang rục rịch trào ra bên ngoài, thầm hận, tại sao Ninh Như Ngọc lại có số mạng tốt như vậy, Hoắc Viễn Hành có năng lực xuất chúng, tay nắm quyền thế, được Hoàng Thượng rất tín nhiệm và coi trọng, quan trọng nhất là hắn còn đối tốt với Ninh Như Ngọc như vậy, yêu thương đau lòng nàng ta như vậy. Chính mình chỉ mời Ninh Như Ngọc đến phủ Nhị hoàng tử ngắm hoa cúc mà thôi, chỉ là một yến hội nho nhỏ, Hoắc Viễn Hành còn tự mình đưa Ninh Như Ngọc đi, thái độ yêu quý trân trọng thê tử rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, dường như sợ người khác không nhìn thấy vậy!
Nếu không có so sánh thì không phát hiện chênh lệch, nhưng một khi so sánh thì có thể phát hiện chênh lệch quá lớn, Tiêu Dục Minh so sánh với Hoắc Viễn Hành, chỉ riêng thái độ với thê tử thôi đã là chênh lệch không phải chỉ một chút, căn bản chính là một cái trên trời một cái dưới đất, tóm lại Tiêu Dục Minh không thể so sánh với Hoắc Viễn Hành.
Ninh Như Trân bị Tiêu Dục Minh vắng vẻ nhiều ngày, giờ khắc này nhìn thấy Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành ân ái khăng khít, trong lòng càng thêm chua xót.
“Tứ tỷ tỷ, ngươi tới trong phủ của ta tham gia tiệc ngắm hoa cúc mà còn muốn Vũ An Hầu hộ tống ngươi tới đây, là cảm thấy phủ Nhị hoàng tử của ta là đầm rồng hang hổ? Hay là cảm thấy ta sẽ ăn ngươi?” Ninh Như Trân liếc xéo Ninh Như Ngọc một cái, chanh chua chế nhạo.
Vừa rồi Ninh Như Ngọc cũng đã ý thức được quan hệ giữa Ninh Như Trân và Tiêu Dục Minh không tốt lắm, lại nghe những lời Ninh Như Trân vừa nói, cùng với thái độ của Tiêu Dục Minh đối với Ninh Như Trân, nàng càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.
“Nương nương nói đùa rồi, hôm trước ta nhận được thiệp mời tới tham gia tiệc ngắm hoa cúc, ta vừa nói chuyện này với Minh Tông, Minh Tông nghe xong thì nói hoa cúc trong phủ Nhị hoàng tử nở rộ rất đẹp, là cảnh đẹp hiếm có ở Tấn Đô Thành, bỏ lỡ thì quá đáng tiếc, vì vậy muốn đi theo ta tới đây cùng nhau thưởng thức, mở rộng tầm mắt.” Ninh Như Ngọc cười nói, không chỉ thành công hóa giải lời chế nhạo của Ninh Như Trân, mà càng là thổi phồng phủ Nhị hoàng tử một phen, nói rõ ràng mục đích Hoắc Viễn Hành tới đây, chính là đơn thuần muốn ngắm hoa cúc mà thôi, không có nguyên nhân gì khác.
Các phu nhân tiểu thư nghe xong những lời Ninh Như Ngọc nói, trong lòng âm thầm khen ngợi Ninh Như Ngọc một câu thủ đoạn khá lắm, tích thủy bất lậu*, cao tay hơn nhiều so với thủ đoạn thô thiển của Ninh Như Trân, Ninh Như Trân nói ra những chua chát kia, tự mình hạ thấp cấp bậc và thân phận của bản thân.
*tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào.
Vốn dĩ Tiêu Dục Minh không thích Ninh Như Trân lải nha lải nhải, đặc biệt là khi nàng ta bắt được bất kỳ một chuyện nhỏ nào thì đều có thể lải nha lải nhải suốt cả ngày, vì vậy hắn mới không kiên nhẫn ở cùng nàng ta, giờ khắc này thấy bệnh cũ của nàng ta lại tái phát, sắc mặt trở nên khó coi, nhíu mày nói: “Ngươi còn không mời khách vào phủ đi, đứng ở cửa làm cái gì?”
Lời nói có vẻ nặng nề, rõ ràng là trách cứ Ninh Như Trân không chiêu đãi khách tử tế, Ninh Như Trân vô cùng oan uổng, hốc mắt hơi đỏ lên, cái mũi lên men, ngước mắt ai oán nhìn Tiêu Dục Minh một cái.
Tiêu Dục Minh lười nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng ta, nghiêng người nhìn Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đứng phái sau, nói: “Mời hai vị vào bên trong.” Trực tiếp làm lơ Ninh Như Trân.
Tiêu Dục Minh vòng qua Ninh Như Trân rồi đi về phía trước, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cũng không thể đứng bất động, nhưng Ninh Như Trân không nhúc nhích, bọn họ cũng không thể đi theo sau, Ninh Như Ngọc đành phải mỉm cười với Ninh Như Trân, vừa muốn mở miệng mời nàng ta đi trước thì Ninh Như Trân đã chán ghét trừng mắt nhìn nàng một cái, nhanh chóng thu lại biểu cảm ai oán trên mặt, xoay người sang chỗ khác để tiếp đón các phu nhân tiểu thư, dẫn theo một đám người đi vào bên trong.
Vì vậy Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đang dừng ở cuối cùng, Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành xoa bóp tay nàng, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Hai người liền đi theo đoàn người.
Một đường dọc theo hành lang đi vào phía trong, rất nhanh đã tới cửa thuỳ hoa, các phu nhân tiểu thư đi theo Ninh Như Trân tới phòng khách ở hậu viện, Hoắc Viễn Hành là nam nhân nên không tiện đi vào, chỉ có thể đi theo Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh đới tiền viện.
Trước khi rời đi, Hoắc Viễn Hành nhỏ giọng dặn dò Ninh Như Ngọc: “Cẩn thận một chút, có việc thì sai Bích Hà tới tìm ta.”
Ninh Như Ngọc gật đầu, nói: “Thiếp biết rồi, chàng đi đi.”
Hoắc Viễn Hành lại cẩn thận dặn dò Bích Hà vài câu rồi mới rời đi.
Nữ quyến đi xuyên qua cửa thuỳ hoa, dọc theo đường lát đá tới phòng khách ở hậu viện, từng người tốp năm tốp ba mà ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ có một mình Ninh Như Ngọc là lẻ loi ngồi xuống, cũng không biết có phải Ninh Như Trân cố ý làm thế hay không, mấy phu nhân tiểu thư khác đều là mấy người tụ tập ở bên nhau nói chuyện phiếm, còn Ninh Như Ngọc lại chỉ ngồi một mình ở một bên.
Ninh Như Ngọc cũng không ngốc, cảm giác được Ninh Như Trân có ác ý khi làm như vậy, nhưng nàng cũng không để ý, những người khác không nói chuyện với nàng, là do Ninh Như Trân ngầm ám chỉ, dù sao các nàng cũng không thể đắc tội Nhị hoàng tử phi!
“Phu nhân, người muốn uống trà không ạ?” Bích Hà cũng đã nhận ra những người khác cố ý bài xích xa lánh Ninh Như Ngọc nên chủ động lại đây châm trà, nói chuyện với Ninh Như Ngọc, tránh việc nàng cảm thấy nhàm chán.
“Để ở đây là được.” Vẻ mặt của Ninh Như Ngọc vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Bích Hà rốt một chén trà cho Ninh Như Ngọc, lại nói mấy câu với nàng, Ninh Như Ngọc nhìn thấy hoa trong hoa viên bên ngoài phòng khách đã nở rộ, vì vậy đứng dậy đi ra ngoài: “Đi dạo hoa viên với ta đi.”
“Vâng.” Bích Hà lên tiếng, đi theo Ninh Như Ngọc rời khỏi phòng khách.
Phủ Nhị hoàng tử rất lớn, Ninh Như Ngọc tới đây lần đầu tiên nên cũng không dám đi xa, chỉ đi dạo xung quanh phòng khách, cách đó không xa có một cái đình hóng gió, Ninh Như Ngọc đi vào, ngồi nghỉ ngơi trên ghế đá trong đình hóng gió.
Đột nhiên có tiếng oán giận truyền tới từ trong bụi hoa đối diện, là Ninh Như Trân hung tợn nói: “Con tiện nhân Ninh Như Ngọc kia, tự cho là bản thân rất ghê gớm, gả cho Hoắc Viễn Hành thì hay lắm nhỉ, chạy đến khoe khoang trước mặt ta, tốt nhất nàng ta đừng rơi vào trong tay ta, nếu không, ta nhất định sẽ cho nàng ta đẹp mặt!”
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì nhăn chặt mày, trong lòng chán ghét nghĩ, tính nết ác liệt của Ninh Như Trân đúng là mười mấy năm bất biến.