Tiếng Đường di nương chửi mắng truyền vào từ rất xa, càng mắng càng có khí thế.
Ninh Như Ngọc bực bội mà bò dậy từ trên giường, xỏ giày vào rồi xuống giường, đi đến giá treo quần áo lấy váy áo bên ngoài rồi mặc vào, lập tức muốn đi ra ngoài lý luận với Đường di nương.
Hoắc Viễn Hành giữ chặt nàng, kéo nàng ngồi xuống mép giường: “Đình Đình, trước tiên nàng đừng đi ra ngoài, để ta đi ra ngoài nhìn kỹ rồi hãy nói.”
“Đường di nương mắng thật quá đáng, thiếp tức quá!” Ninh Như Ngọc tức giận nói.
Hoắc Viễn Hành dùng hai tay giữ chặt bả vai Ninh Như Ngọc, cẩn thận phân tích cho nàng hiểu: “Đình Đình, trước hết nàng nghe ta nói, chẳng qua Đường di nương chỉ là một di nương của Nhị phòng mà thôi, nói dễ nghe một chút thì là di nương, nói khó nghe thì chỉ là một nô tài, nàng ta có tư cách gì mà tranh luận với nàng? Ai cho nàng ta lá gan đấy? Là ai ở sau lưng chống lưng cho nàng ta? Tại sao nàng ta dám tìm nàng gây phiền phức? Nàng có thân phận như thế nào? Nàng ta là thứ gì? Ta muốn nhìn xem, nàng ta chỉ là một nô tài thì dám làm gì chủ tử?”
Ban ngày khi Ninh Như Ngọc và Đường di nương nảy sinh tranh chấp, Hoắc Viễn Hành đã cảm thấy chuyện này không đơn giản, Đường di nương như có chuẩn bị mà đến, lại định sẵn Ninh Như Ngọc, rõ ràng muốn dây dưa đến cùng với Ninh Như Ngọc, cảm giác như có ý đồ gì đó.
Nghe lời khuyên của Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc cũng thấy sự việc không thích hợp, nhưng nàng cứ như vậy bị người oan uổng, nàng không nhịn được cơn tức này.
“Thiếp cùng chàng đi ra ngoài, thiếp muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì?” Ninh Như Ngọc toát ra vẻ mặt lạnh lùng sắc bén, lúc này nàng không trừng trị Đường di nương một trận thì không thể giải tỏa nỗi hận trong lòng nàng, nàng còn chưa tìm nàng ta tính sổ, vậy mà nàng ta lại chạy tới tìm nàng gây phiền phức, cùng lắm thì lần này nợ cũ hận mới cùng nhau tính một thể.
Hoắc Viễn Hành biết lúc này cho dù khuyên Ninh Như Ngọc như thế nào thì cũng vô dụng, chàng hơi suy tư một chút rồi dẫn nàng cùng nhau đi ra ngoài, cùng lắm thì đến lúc đó chàng sẽ bảo vệ nàng là được.
Ra ngoài sân là có thể nghe được tiếng Đường di nương chửi mắng rất rõ ràng, quả nhiên là đồ nữ nhân chanh chua đanh đá.
“Ninh Như Ngọc, ngươi ra đây cho ta, ngươi hại nhi tử của ta, ngươi cho rằng trốn đi không giải quyết là được hả? Không có cửa đâu!”
“Một ngày ngươi không ra thì ta sẽ tới tìm ngươi một ngày, ngươi không chịu ra, ta sẽ ngày ngày tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải giải thích chuyện này rõ ràng cho ta!”
Ngoài cửa có thị vệ canh cửa, Hoắc Viễn Hành ra hiệu bảo bọn họ mở cửa ra.
Ninh Như Ngọc đi ra phía trước, đứng đối diện với Đường di nương đang chửi mắng thô tục, nói: “Ta ra rồi đây, ngươi muốn nói cái gì? Nói đi, ta muốn xem ngươi có thể bịa chuyện như thế nào!”
Hoắc Viễn Hành đứng phía sau Ninh Như Ngọc, nhướng mi nhìn Đường di nương bằng ánh mắt sắc bén như đao kiếm, tư thế che chở cho Ninh Như Ngọc một cách rõ ràng: “Đường di nương, ngươi phải suy nghĩ kĩ rồi hãy nói, mỗi một chữ, mỗi một câu mà ngươi nói ra, ta đều sẽ sai người đi tra, nếu ngươi nói một chữ không thật, hoặc là có hiềm nghi vu khống nương tử của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, tốt nhất ngươi hãy chuẩn bị tốt để gánh vác hậu quả, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi!”
Hoắc Viễn Hành nói cực kì nghiêm khắc, không hề cho Đường nương bất kì một con đường sống nào, hơn nữa chàng rất giống với thanh danh ở bên ngoài, thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình, một khi Đường di nương có bất kì một sai lầm nào thì chàng tuyệt đối không bao giờ dễ dàng buông tha.
Đối mặt với Hoắc Viễn Hành tàn nhẫn, trong lòng Đường di nương căng thẳng bồn chồn, hắn sẽ thật sự giết người không chớp mắt, một đao đi xuống đầu lìa khỏi cổ, nghĩ đến điều này, nàng ta rụt cổ lại theo bản năng, trong lòng thầm mắng, bảo nàng ta tới gây rắc rối cho người nhưng lại không nói tới kết quả này.
Nhưng chuyện đã tới nước này, nàng ta cũng không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục căng da đầu mà làm tiếp.
Đường di nương căng thẳng mà nuốt một ngụm nước miếng, hai tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, gân cổ lên nói: “Sau khi nhi tử của ta đụng phải Ninh Như Ngọc vào ban ngày thì trở nên không tốt, bây giờ đang bị nôn mửa tiêu chảy ở trong phòng, tình hình cực kì không ổn, ta không tới tìm nàng thì tới tìm ai?”
Đường di nương nói xong thì khóc nấc lên, lôi kéo khăn tay lau nước mắt, khóc vừa đáng thương vừa bất lực: “Ta chỉ có một nhi tử duy nhất, vất vả mười tháng mang thai mới sinh ra, khi còn nhỏ hắn thường xuyên bị bệnh, ta ngày đêm lo lắng không thôi, nếu hắn có mệnh hệ gì, trái tim ta đau như bị đao cắt, nhiều năm như vậy, ta dễ dàng sao?”
“Ngươi nói nhi tử của ngươi khi còn nhỏ thường xuyên bị bệnh?” Ninh Như Ngọc bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hả?” Đường di nương bị hỏi lại thì không biết nên nói tiếp như thế nào.
Ninh Như Ngọc cười nhạo một tiếng, chất vấn: “Nếu trước kia nhi tử của ngươi đã thường xuyên bị bệnh, vậy lần này hắn bị bệnh ngươi lại đổ lên đầu ta, ai biết có phải vì nguyên nhân khác hay không, ngươi vu oan giá họa cho ta như vậy, ta sẽ không nhận!”
“Ngươi……”
Ninh Như Ngọc không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, tiếp tục gắt gao truy vấn: “Ngươi luôn miệng nói người làm nương như ngươi có bao nhiêu không dễ dàng, có bao nhiêu đau lòng cho nhi tử của ngươi, nhưng hiện tại hắn bị bệnh, ngươi không nghĩ tới việc phải mời đại phu một cách nhanh nhất có thể, mà là chạy tới nơi ở của ta gây náo loạn phiền phức, chỉ bằng điểm này, ngươi có mặt mũi gì mà nói ngươi yêu thương nhi tử, nếu ngươi thật sự thương yêu nhi tử của ngươi, nếu ngươi thật sự là một người mẫu thân tốt, thì ngươi không làm ra chuyện như thế này!”
Người mẫu thân chân chính phải giống như Từ thị vậy, khi nữ nhi bị bệnh, bà thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người nữ nhi, cẩn thận tỉ mỉ mà quan tâm chăm sóc nàng, mời đại phu tốt nhất xem bệnh cho nàng chỉ hy vọng nàng có thể nhanh chóng khỏe lại, cả người tiều tụy đi rất nhiều, căn bản sẽ không có tâm tình đi tìm người cãi nhau.
“Ngươi, ngươi chưa từng sinh đứa nhỏ, làm sao ngươi biết ta không yêu nhi tử của ta, ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn.” Ninh Như Ngọc không hề kiêng nể gì mà vạch trần bộ mặt thật của Đường di nương khiến nàng ta không nhịn được, mặt lúc đỏ lúc trắng, kiên trì muốn phản bác!
Ninh Như Ngọc liếc xéo nàng ta một cái, trong ánh mắt tràn ngập trào phúng cùng khinh miệt, nói: “Mặc dù ta chưa từng sinh đứa nhi tử, nhưng ta đã thấy một người mẫu thân thật lòng yêu thương nhi nữ của mình, ta biết một người mẫu thân chân chính yêu thương con của mình là như thế nào, người ấy sẽ làm rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải như ngươi!”
“Ta không giống lời ngươi nói, ngươi căn bản là không biết gì hết!” Đường di nương lạnh lùng sắc bén nói.
“Được rồi, ta cái gì cũng không biết.” Ninh Như Ngọc bỗng nhiên thay đổi thái độ, chẳng hề để ý mà buông tay, cười nói: “Đó là điều đương nhiên, hắn là nhi tử của ngươi, đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ngươi yêu hay không yêu hắn thì ta đều không sao cả, dù sao hiện tại hắn bị bệnh, không vội vàng mời đại phu cho hắn, chỉ lo tìm người cãi nhau, người càn quấy là mẫu thân thân sinh của hắn nha!”
Ninh Như Ngọc vừa nói dứt lời, hạ nhân xung quanh đều bật cười ra tiếng, ngay chính bản thân người làm nương còn không quan tâm tới nhi tử của mình, đổi trắng thay đen tới tìm người cãi nhau, đúng là hiếm thấy khó tìm.
Đường di nương bị nghẹn họng đến mức nói không ra lời, bị nhiều người cười nhạo như vậy, lập tức không có chỗ dung thân.
Ninh Như Ngọc cũng mặc kệ nàng ta, nghiêng đầu nói với Hoắc Viễn Hành đứng bên cạnh: “Minh Tông, y thuật của chàng không tệ, nếu không chàng đi xem rốt cuộc Phúc ca nhi bị làm sao đi, Đường di nương nói khi hắn còn nhỏ đã thường xuyên bệnh tật ốm yếu, hiện tại còn bị nôn mửa tiêu chảy, thiếp nghi ngờ rằng hắn không phải bị bệnh thông thường!”
Đường di nương nghe được những lời Ninh Như Ngọc vừa nói, cả người đột nhiên run rẩy, hét lên một tiếng: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Có ý gì?” Ninh Như Ngọc thật sự muốn mắng nàng ta dại dột hết thuốc chữa, cũng không thèm nhìn nàng ta một cái nào nữa, chỉ nói với Hoắc Viễn Hành: “Chàng vẫn nên đi một chuyến xem chuyện này là như thế nào.”
Hoắc Viễn Hành có y thuật cao minh, lúc đầu nghe Đường di nương nói Phúc ca nhi bị nôn mửa tiêu chảy thì chàng đã hoài nghi việc này không bình thường, không biết có liên quan tới việc cố ý đụng vào người Ninh Như Ngọc hay không, nói: “Được, bây giờ ta đi qua đó nhìn xem sao.”
Hoắc Viễn Hành nói chàng muốn tự mình đi xem, không ai dám cản, khi Đường di nương nghe thấy có khả năng Phúc ca nhi không phải bị bệnh bình thường thì cũng đã hoảng sợ.
Lúc trước Đường thị chỉ nói với nàng ta, bảo nàng ta làm loạn khiến Ninh Như Ngọc không thể tiếp tục quản gia, đến lúc đó quyền quản gia lại trở về trên tay bà ta, đối với Nhị phòng chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.
Nếu nàng ta làm tốt việc này thì sẽ được phù chính, nàng ta đã sinh được Phúc ca nhi, là nhi tử duy nhất của Hoắc Viễn Thành, Phúc ca nhi có thể từ con vợ lẽ biến thành con vợ cả, đối với nàng ta và Phúc ca nhi đều chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.
Đường di nương cũng là người có đầu óc đơn giản, nghe nững lời Đường thị nói, bị cái danh phận chính thê và con vợ cả dụ hoặc đả động, ngu ngốc mà đồng ý giúp Đường thị, cố ý tìm Ninh Như Ngọc gây phiền phức.
Nhưng Đường di nương tìm Ninh Như Ngọc gây rắc rối thì cũng vẫn hi vọng nàng ta và Phúc ca nhi có thể bình bình an an, nếu Phúc ca nhi xảy ra chuyện, nàng ta tranh tới tranh đi cũng không có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại lại có người nói cho nàng ta biết, Phúc ca nhi bị bệnh là có vấn đề, nàng ta làm gì còn tâm trạng cãi nhau với Ninh Như Ngọc!
Đường di nương đột nhiên sốt ruột, hoảng hốt cầu xin Hoắc Viễn Hành: “Hầu gia, liệu Phúc ca nhi có sao không? Ngài có y thuật cao minh, nhất định phải cứu hắn đấy!”
“Ngươi cách xa ta một chút!” Hoắc Viễn Hành dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng ta, sự chán ghét và khinh thường viết rõ trên mặt, đối diện với tầm mắt của chàng, trong lòng Đường di nương hoảng hốt, lùi lại một bước theo bản năng.
Đối với loại nữ nhân này, chàng hoàn toàn không thể có thái độ tốt hơn, vừa rồi chạy tới làm náo loạn thì không hề suy xét tới an nguy của nhi tử, bây giờ biết có thể nhi tử của mình đã xảy ra chuyện, lập tức cầu xin người, đúng là sớm biết có ngày hôm này thì hà tất làm như lúc trước.
Mấy người Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc rất nhanh đã tới nơi ở của Phúc ca nhi, Hoắc Viễn Hành sải bước vào phòng, Ninh Như Ngọc đi theo phía sau.
Trong phòng, Phúc ca nhi suy yếu mà nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết tình hình cực kì không ổn.
Hoắc Viễn Hành bước lên vài bước, ngồi bên mép giường, nắm lấy cổ tay của Phúc ca rồi bắt mạch, một lát sau, Hoắc Viễn Hành cau mày càng ngày càng chặt, quay đầu nhìn về phía Đường di nương đứng ở bên cạnh, lạnh giọng chất vấn: “Hôm nay ngươi cho hắn ăn cái gì, đây là do hắn ăn thức ăn bị hỏng rồi.”