Ninh Khánh An nói muốn xử trí Ninh Như Trân theo gia pháp, làm sao Thẩm thị chịu đồng ý, Ninh Như Trân chính là vật quý trong tay, người trên đầu quả tim của bà ta, ai dám động vào Ninh Như Trân, bà ta có thể liều mạng với người đó.
Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng Thẩm thị bảo vệ Ninh Như Trân, nhịn không được mà muốn lắc đầu, bà ta che chở Ninh Như Trân như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn.
Thẩm thị còn náo loạn ầm ĩ, Ninh Như Trân trốn tránh sau lưng bà ta, oán hận nhìn mọi người ở đây, cảm thấy tất cả mọi người đều là kẻ xấu, bọn họ đều đang hại nàng ta, không hề cảm thấy bản thân mình làm sai.
Ninh Như Trân tức giận nghĩ, ai bảo lão phu nhân La thị muốn mắng nàng ta, nàng ta và Nhị hoàng tử biểu ca cãi nhau lớn, sắp bị Nhị hoàng tử biểu ca làm cho tức chết, vậy mà lão phu nhân La thị không hề nói chuyện giúp nàng ta một câu nào, còn mắng nàng ta không hiểu chuyện, nàng ta tức quá mới nảy sinh tranh chấp với lão phu nhân La thị, lão phu nhân La thị bị thương nàng ta cũng rất khổ sở có được không, những người này không hề hiểu được sự khó xử của nàng ta.
“Ai dám phạt nữ nhi của ta, ta liều mạng với kẻ đó!” Thẩm thị không quan tâm mà hét lên, náo loạn vô cùng khó coi.
Ninh Khánh An nghiêm túc nhìn bà ta, cười lạnh một tiếng: “Phủ Ngụy Quốc Công không phải là nơi để ngươi làm càn!” Nói xong nhìn thẳng vào Ninh Khánh Lương, ngữ khí nặng nề, vô cùng uy nghiêm: “Đại ca, chính ngươi tự nhìn mà làm.”
Ninh Khánh Lương là cực kỳ sợ Ninh Khánh An, ông ta biết, nếu ông ta không xử lý tốt chuyện này, Ninh Khánh An tuyệt đối sẽ gọi trưởng bối trong tộc tới, đến lúc đó chuyện Ninh Như Trân hại lão phu nhân La thị bị lan truyền ra ngoài, là cháu gái làm hại tổ mẫu thì thanh danh của Ninh Như Trân thanh coi như hỏng, đồn đãi vớ vẩn, tích tiểu thành đại, thiêu thân hủy cốt, đừng nói Ninh Như Trân muốn gả cho Nhị hoàng tử, mối hôn sự này còn có thể thành hay không thì chưa biết, cho dù ngày thành thân đã tới gần thì hoàng gia cũng sẽ không chấp nhận một hoàng tử phi có thanh danh bị tổn hại.
Nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc lợi hại, Ninh Khánh Lương cắn răng thắt tim quyết định, đi ra phía trước, giơ tay tát Thẩm thị một cái: “Câm mồm!”
Tiếng vang thật lớn, một cái tát trực tiếp đánh cho Thẩm thị phát ngốc, trên mặt Thẩm thị lập tức nổi lên vết đỏ hình năm ngón tay, đỏ rực, rất nhanh đã sưng lên.
“Nương……” Ninh Như Trân nhào qua ôm lấy Thẩm thị, nhìn dấu đỏ hình năm ngón tay trên mặt bà ta, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà khóc nấc lên.
“Ngươi dám đánh ta?” Thẩm thị đột nhiên quay đầu lại, mở to đôi mắt đỏ bừng, vừa giận vừa hận đan xen mà trừng mắt nhìn Ninh Khánh Lương.
Ninh Khánh Lương bị Thẩm thị dùng ánh mắt kia nhìn đến mức bàn tay run rẩy, tự phát giác bản thân bị bà ta dọa sợ thì cảm thấy mất mặt, gân cổ nói: “Đánh ngươi thì làm sao? Con hư tại nương! Ngươi cũng không nhìn xem bản thân ngươi nói những lời kia thì giống cái gì? Tại sao ta lại lấy một nữ nhân đanh đá như ngươi chứ! Quả thật là mất mặt!”
“Hiện tại ngươi cảm thấy lấy ta là mất mặt, năm đó ngươi vội vàng đến nhà ta cầu thân như thế nào hả, còn không phải nhìn thấy tỷ tỷ của ta làm Quý Phi, muốn chạy tới nịnh bợ nhà chúng ta! Ngươi cảm thấy lấy ta mất mặt, sao ngươi không cảm thấy ngươi nạp mấy tiểu tiện nhân kia là mất mặt hả, mấy tiểu tiện nhân kia có kẻ nào là lên được mặt bàn? Mặt của ngươi là do ta ném rơi hả? Tự ngươi không biết xấu hổ, trách được ai?”
Quan hệ phu thê giữa Thẩm thị và Ninh Khánh Lương đã sớm rơi vào cục diện bế tắc, đặc biệt là sau khi Mị Nương chết, Ninh Khánh Lương lại nạp nha hoàn của Mị Nương làm thiếp, kẻ tiện nhân kia không phải là thứ gì tốt, mỗi ngày châm ngòi ly gián quan hệ giữa Ninh Khánh Lương và bà ta, Thẩm thị quá tức giận, nhiều lần xảy ra xung đột với nàng ta, nhưng mỗi lần Thẩm thị đều không thể chiếm được lợi lộc gì, bởi vì Ninh Khánh Lương đứng hoàn toàn về phía kẻ tiện nhân kia, bà ta đã sớm nhẫn nhịn một bụng oán khí đối với Ninh Khánh Lương, thời khắc này hoàn toàn bộc phát ra ngoài, nói chuyện càng thêm không đúng chừng mực.
Thấy Thẩm thị càng nói càng quá đáng, thể diện của Ninh Khánh Lương cũng bị bà ta ném sạch, ông ta tức giận đến mức hận không thể bóp chết bà ta, nói trong cơn giận dữ: “Người đâu, bởi vì lão phu nhân trúng gió bị tê liệt khiến phu nhân tức giận công tâm, thần chí không rõ, mau dẫn nàng đi, phải trông chừng thật kĩ, đừng để xảy ra chuyện.”
“Ngươi dám, ta liều mạng với ngươi!” Thẩm thị sắp bị tức phát điên rồi, hoàn toàn không cò hình tượng của Thế tử phu nhân, nhào lên muốn liều mạng với Ninh Khánh Lương.
“Người đâu, người đâu, mau kéo bà ta xuống, kéo xuống mau!” Ninh Khánh Lương vừa gào lên vừa trốn về phía sau, khổ nỗi Thẩm thị quá mạnh, trên mặt vẫn bị cào rách vài vết máu.
Bọn hạ nhân xông lên, ba chân bốn cẳng mà tách hai người ra, Thẩm thị búi tóc rối loạn, ống tay áo bị xé rách, Ninh Khánh Lương cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên mặt bị cào rách vài vết máu, vừa nóng rát vừa đau.
“Đồ bà nương đanh đá!” Ninh Khánh Lương phỉ nhổ về phía Thẩm thị, tức giận không thôi mà lên tiếng: “Dẫn bà ta đi rồi nhốt lại, không được sự cho phép của ta thì không cho bà ta bước chân ra khỏi cửa nửa bước, nếu ai dám không nghe, đuổi ra khỏi phủ, nghe rõ chưa?”
“Rõ ạ.” Bọn hạ nhân đồng thời đáp lại.
“Ninh Khánh Lương, ngươi không được, ưm...…” Thẩm thị tức giận mà mắng to, hạ nhân sợ hãi bà ta lại mắng ra lời gì không dễ nghe, liên lụy khiến bọn họ chịu tai ương, nhanh chóng nhét một cái khăn vào miệng bà ta, tay chân luống cuống mà kéo bà ta xuống.
“Nương, nương……” Ninh Như Trân muốn cứu Thẩm thị, nhưng vô dụng, gấp đến độ bật khóc to nức nở.
Đã không có Thẩm thị che chở, Ninh Như Trân phải bị xử trí theo gia pháp, bởi vì không thể để lại vết thương trên người nàng ta, vì vậy chỉ phạt nàng ta quỳ một đêm ở từ đường, hơn nữa phải chép một trăm lần gia quy.
Ninh Như Trân không muốn bị trừng phạt nên bị người ép tới quỳ ở từ đường, trong lòng nàng ta tràn ngập oán hận với toàn bộ người của Ninh gia, đặc biệt là một nhà Ninh Khánh An, nếu không phải ông ta nhúng tay vào chuyện này, Thẩm thị sẽ không bị cấm túc, nàng ta cũng sẽ không bị phạt, nàng ta hận chết bọn họ.
Nhưng mặc kệ có bao nhiêu oán hận, hiện tại nàng ta không thể làm được gì, trong lòng hận ý ngập trời, chờ nàng ta đi ra ngoài, nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!
Phủ Ngụy Quốc Công vừa xảy ra việc khôi hài, Ninh Khánh Lương cảm thấy vô cùng mất mặt, đặc biệt là còn xảy ra trước mặt Hoắc Viễn Hành.
Thời gian không còn sớm, Từ thị và Ninh Khánh An muốn ở lại chăm sóc cho lão phu nhân La thị, Ninh Như Ngọc là cô nương đã gả ra ngoài, hai người không cho nàng ở lại phủ Ngụy Quốc Công, bảo nàng và Hoắc Viễn Hành đi về trước.
“Các con về trước đi, nơi này đã có chúng ta chăm sóc cho nương là được.” Từ thị nói.
“Nương, chúng con đi trước, có việc gì thì nương sai người truyền lời cho con.” Lúc gần đi Ninh Như Ngọc dặn dò thêm.
Từ thị nói: “Nương biết rồi.”
Hoắc Viễn Hành nói: “Nhạc mẫu, ta thấy bệnh của lão phu nhân không thể chậm trễ được, nếu có gì cần hỗ trợ thì người cứ việc mở miệng.”
Ninh Khánh An gật đầu: “Được rồi, chúng ta biết rồi, các con về trước đi.”
“Chúng con đi đây.” Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc lên xe ngựa rời đi.
Ngồi trên xe ngựa, Ninh Như Ngọc nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi để chàng chê cười rồi.”
Thẩm thị náo loạn một trận, thật là quá mất mặt, thời khắc này Ninh Như Ngọc đối mặt với Hoắc Viễn Hành cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hoắc Viễn Hành giơ tay vỗ nhẹ lên mặt nàng, ôm bả vai nàng, dịu dàng nói: “Không liên quan đến nàng, nàng không cần nói xin lỗi. Thẩm thị là Thẩm thị, nàng là nàng, hai người không liên quan tới nhau.”
Nội tâm Ninh Như Ngọc cảm động, dựa đầu vào vai chàng: “Minh Tông, cảm ơn chàng.”
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn chàng, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán nàng: “Không cần cảm ơn.”
“Ừ.” Khóe miệng Ninh Như Ngọc gợi lên một nụ cười nhẹ, thuận thế ôm chặt eo chàng, có chàng che chở nàng, hiểu cho nàng, thật là hạnh phúc.
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường lớn, người người trên đường đều vội vàng trở về nhà, màn đêm buông xuống, chim bay về tổ.
Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành trở lại phủ Vũ An Hầu, đầu tiên tới thỉnh an lão phu nhân Khương thị, Khương thị hỏi Ninh Như Ngọc về bệnh tình của lão phu nhân La thị của phủ Ngụy Quốc Công, Ninh Như Ngọc nói đúng sự thật khiến Khương thị cảm thán một hồi.
“Người già rồi, không còn dùng được, một khi không cẩn thận là đau chỗ này bệnh chỗ kia, sợ nhất chính là ngày nào đó không còn dậy nổi.” Thân thể của Khương thị không tốt, hàng năm không ngừng uống thuốc, cảm nhận sâu sắc trong lòng, cũng rất sợ một ngày nào đó, bản thân mình nằm trên giường không dậy nổi, chỉ có thể chờ chết.
Ninh Như Ngọc khuyên nhủ: “Tổ mẫu đừng nghĩ nhiều, cháu thấy gần đây thân thể của tổ mẫu khá tốt, cẩn thận điều dưỡng thì nhất định càng ngày càng tốt.”
Khương thị nghe vậy, cười nói: “Nếu có thể như lời cháu nói thì tốt quá rồi.”
“Chắc chắn là vậy, tổ mẫu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Ninh Như Ngọc chặn ngang nói.
“Được được được.” Khương thị vui vẻ cười rộ lên, nói liền mấy từ được.
Ninh Như Ngọc nói chuyện dỗ dành Khương thị vui vẻ, Khương thị giữ nàng và Hoắc Viễn Hành ở lại cùng ăn bữa tối.
Trong bữa cơm, Ninh Như Ngọc chủ động gắp thức ăn cho Khương thị.
“Tổ mẫu, người nếm thử món thịt gà này đi.” Ninh Như Ngọc gắp một miếng thịt phần đùi gà cho Khương thị.
“Tổ mẫu, người nếm thử món canh này đi.” Ninh Như Ngọc lại múc cho Khương thị một bát canh phù dung.
Khương thị ăn đặc biệt vui vẻ: “Ăn ngon, thịt gà này rất ngon, canh cũng rất thơm.”
Hạ ma ma cười nói: “Có Hầu gia và phu nhân dùng bữa với lão phu nhân, lão phu nhân ăn được nhiều hơn.”
Khương thị liếc mắt nhìn bà ấy một cái: “Ngươi nói nhiều quá.”
“Nô tỳ vui vẻ mà.” Hạ ma ma nói.
Ninh Như Ngọc cười nói: “Tổ mẫu ăn uống tốt thì tốt hơn bất kì điều gì.”
“Vẫn là cháu hiểu ta.” Khương thị cười vỗ vỗ mu bàn tay của Ninh Như Ngọc: “Cháu cũng ăn đi, đừng chỉ lo gắp đồ ăn cho ta.”
“Được ạ.” Ninh Như Ngọc ngọt ngào đáp lời một tiếng.
Bên cạnh có một bàn tay khác duỗi lại đây, Ninh Như Ngọc giương mắt, nhìn thấy Hoắc Viễn Hành gắp một cái đùi gà đặt vào trong bát của nàng, dịu dàng mỉm cười, nói: “Nhanh ăn đi.”
“Được.”
Dùng qua cơm tối, lại uống trà tiêu thực, Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành mới cáo lui rời đi.
Vầng trăng tròn sáng ngời treo trên không trung, gió lạnh phất phơ, bóng đêm an tĩnh.
Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc, chậm rãi đi về Sùng An Đường, hai bên bụi hoa truyền đến từng trận tiếng côn trùng kêu vang, cực kì náo nhiệt.
“Minh Tông, thiếp bỗng nhiên hơi sợ hãi, sợ hãi sinh lão bệnh tử, sợ hãi phải tách ra khỏi chàng.” Ninh Như Ngọc ngửa đầu nhìn chàng, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, dường như có sao trời dừng dưới đáy mắt.
Việc hôm nay khiến Ninh Như Ngọc cảm khái trong lòng, Hoắc Viễn Hành gắt gao ôm nàng vào trong lòng ngực: “Nha đầu ngốc, làm sao có thể biết trước việc này, nàng nghĩ đi đâu vậy, chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau.”