“Buông ta ra, các ngươi muốn làm gì?” Tiêu Dục Minh phẫn nộ giãy giụa, nhưng không thể phản kháng được.
Tứ hoàng tử đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Dục Minh, cố ý dùng một chân giẫm lên bàn chân của Tiêu Dục Minh, còn dùng lực đè nghiến thật mạnh khiến Tiêu Dục Minh lập tức hét lên như tiếng heo bị chọc tiết, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, cơ mặt đau đớn tới vặn vẹo.
“A a a a, ngươi mau thả ra, thả ra……” Tiêu Dục Minh thê lương kêu thảm thiết, vô cùng chật vật, không còn hình tượng đệ nhất mỹ nam trong Tấn Đô Thành lúc trước.
Tứ hoàng tử chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Dục Minh, ngồi xổm xuống, dụ dỗ khuyên nhủ: “Nhị ca, không phải ta không thả ngươi, mà là phụ hoàng quá cố chấp, ngươi mau đi khuyên nhủ phụ hoàng, chỉ cần ông ta đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta, ta sẽ lập tức tha cho các ngươi.”
Mục đích của hắn chính là muốn bọn họ ép buộc Cảnh Tuyên Đế viết chiếu thư nhường ngôi cho hắn, còn sau khi hắn nắm được chiếu thư nhường ngôi vào trong tay thì những người này đều do hắn tùy ý định đoạt, muốn giết hay là giam cầm thì tùy tâm trạng của hắn đi, đến lúc ấy, bọn họ muốn mạng sống thì nhất định phải nhìn sắc mặt của hắn, hắn vui thì giữ cho bọn họ một mạng, hắn không cao hứng thì giết bọn họ làm trò tiêu khiển, hắn muốn làm gì thì làm, nghĩ thôi đã thấy rất sảng khoái.
Tiêu Dục Minh quen sống trong nhung lụa, làm sao chịu nổi đau khổ dù chỉ một chút xíu, nghe Tứ hoàng tử nói xong, cho rằng chỉ cần hắn cầu được Cảnh Tuyên Đế đồng ý nhường ngôi thì có thể sống sót, hắn rất sợ phải chết, dùng hai tay hai chân mà bò về phía long sàng, liều mạng dập đầu, khóc lóc cầu xin: “Phụ hoàng, phụ hoàng, người đồng ý với hắn đi, người làm theo yêu cầu của hắn đi, mẫu phi và các đệ đệ, muội muội đều bị hắn bắt rồi, hoàng cung cũng bị hắn khống chế, nếu người không chịu đồng ý thì toàn bộ chúng ta đều phải chết đấy! Cầu xin người, phụ hoàng, cứu, cứu chúng ta với! Cứu, cứu chúng ta……”
“Ngươi là đồ ngu!” Cảnh Tuyên Đế hoàn toàn thất vọng với Tiêu Dục Minh: “Trước kia trẫm dạy ngươi như thế nào, ngươi cho rằng nếu ta đồng ý với hắn thì hắn sẽ tha cho các ngươi sao, ngươi đúng là quá ngu ngốc!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng, nếu người không đồng ý với hắn thì hắn sẽ thật sự giết chúng ta đấy, thật sự sẽ giết chúng ta đấy, hu hu hu, nhi tử cầu xin người, phụ hoàng, phụ hoàng……” Tiêu Dục Minh quỳ rạp trên mặt đất mà khóc lóc thảm thiết, than thở thê lương cầu xin Cảnh Tuyên Đế đồng ý với Tứ hoàng tử.
Nhưng Cảnh Tuyên Đế trước sau như một, kiên trì không chịu đồng ý, cuối cùng Tứ hoàng tử cũng mất kiên nhẫn, cho thị vệ đứng bên cạnh một ánh mắt, thị vệ đặt đại đao lên cổ Tiêu Dục Minh khiến Tiêu Dục Minh sợ tới mức cả người xụi lơ, vừa nằm rạp trên mặt đất vừa cầu xin Tứ hoàng tử.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, ta cầu xin ngươi, thả, thả ta, ta, ta sẽ làm theo tất cả yêu cầu của ngươi……”
Tứ hoàng tử lạnh nhạt nhếch khóe miệng: “Đáng tiếc đã muộn rồi, trước đó ta cũng nói, nếu ngươi có thể khuyên được phụ hoàng đồng ý viết chiếu thư nhường ngôi cho ta thì ta sẽ tha cho ngươi, nhưng hiển nhiên, phụ hoàng có ý chí sắt đá, hoàn toàn không dao động, vì vậy mạng ngươi chẳng đáng một xu!”
“Không, đừng……”
“Giết hắn!” Tứ hoàng tử lạnh lùng ra lệnh cho thị vệ.
“Không ——!”
“A ——!”
Tay giơ lên rồi chém xuống, một dòng máu tươi phun ra ào ạt, đầu của Tiêu Dục Minh từ trên cổ lăn xuống dưới đất, ục ục lăn đến trước mặt Ninh Như Trân đang sợ tới mức co rúm người lại mà quỳ rạp trên mặt đất.
Nàng ta nhìn về cái đầu của Tiêu Dục Minh theo bản năng, ánh mắt dừng trên cái đầu của Tiêu Dục Minh, hai mắt trừng to, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, nàng ta không chịu nổi mà kêu lên một tiếng hoảng hốt, tiếng kêu thê lương khiến người nghe sợ hãi, vang vọng khắp đại điện trống trải, ngay sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
……
Phủ Vũ An Hầu.
Trận chiến kia vẫn còn tiếp tục, chỉ cần là người có thể ra trận kháng địch trong hầu phủ thì đều đi lên phía trước hỗ trợ, cuối cùng chỉ còn lại một số người già, trẻ nhỏ và phụ nhân chân yếu tay mềm, Ninh Như Ngọc đứng trong sân của Sùng An Đường, thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh ở tiền viện, Bích Hà chờ bên cạnh nàng, phụ trách bảo vệ an toàn của nàng.
Tiếng chém giết kịch liệt, tiếng đánh nhau vang vọng, tiếng gào thét thê lương thỉnh thoảng lại truyền đến từ tiền viện, tình hình chiến đấu vô cùng mãnh liệt, cách một khoảng xa như vậy mà Ninh Như Ngọc vẫn có thể cảm nhận được cảnh tượng máu thịt bay tứ tung thê thảm trong tiền viện.
“Không hay rồi, không hay rồi, lão phu nhân lo lắng đến mức ngất xỉu rồi.” Một hạ nhân sốt ruột hoảng hốt mà chạy vào từ cửa ngoài.
Ninh Như Ngọc nghe thấy tiếng kêu thì nhìn về phía cửa, chỉ thấy một hạ nhân bên người của lão phu nhân Khương thị chạy vào, sốt ruột hoảng hốt nói: “Phu nhân, phu nhân, không hay rồi, lão phu nhân lo lắng đến mức bệnh cũ tái phát, hiện tại đã hôn mê bất tỉnh, người mau đi xem một chút đi.”
Khi Hoắc Viễn Hành đi xa đã dặn dò Ninh Như Ngọc phải chăm sóc Khương thị thật tốt, vào thời khắc nguy cấp này, Khương thị lo lắng đến mức bệnh cũ tái phát, bởi vì bà thật sự quá lo lắng cho an nguy của toàn bộ người trong hầu phủ, thân thể không chịu nổi kíc.h thích mạnh mẽ như vậy.
Ninh Như Ngọc không thể mặc kệ, lập tức đi ra cửa: “Ta lập tức đến đó.”
Bích Hà vội vàng đuổi kịp.
Hầu hết mọi người trong hầu phủ đều đi tới tiền viện hỗ trợ, bên người Ninh Như Ngọc chỉ còn một người duy nhất là Bích Hà biết võ công, Ninh Như Ngọc dẫn theo Bích Hà vội vã đi thẳng tới nơi ở của lão phu nhân Khương thị.
Mới vừa đi được nửa đường thì phía trước bị bảy tám người chặn lại, kẻ cầm đầu chính là Hoắc Viễn Thành, phía sau còn có mấy người trông giống thị vệ, động tác nhanh nhẹn, không đợi Ninh Như Ngọc quan sát rõ ràng thì đã tới trước mặt hai người trong chớp mắt, nguy hiểm lập tức ập tới.
“Phu nhân, chạy mau!” Khi đối phương ra tay, Bích Hà đã phát hiện, nàng ấy nhanh chóng dẫn theo Ninh Như Ngọc lui về phía sau, đồng thời mở miệng nhắc nhở Ninh Như Ngọc chạy trốn, nhưng khỗ nỗi đối phương người đông thế mạnh, mà nàng ấy chỉ có một người, cũng không thể phân thân, căn bản không thể bảo vệ được Ninh Như Ngọc, rất nhanh nàng ấy đã bị người do Hoắc Viễn Thành mang đến tách ra vây hãm, mà Ninh Như Ngọc đã bị Hoắc Viễn Thành bắt được.
“Hoắc Viễn Thành, ngươi buông ta ra!” Ninh Như Ngọc lớn bụng không thể chạy quá nhanh, chẳng được mấy bước đã bị Hoắc Viễn Thành mang người tới bắt lại.
“Buông phu nhân ra!” Bích Hà hét lớn một tiếng, xoay người muốn nhào lên.
Người do Hoắc Viễn Thành mang đến không phải muốn dây dưa với Bích Hà, vì vậy chỉ để lại năm người quần đấu với Bích Hà, những người khác mang theo Ninh Như Ngọc nhanh chóng rời đi.
“Hoắc Viễn Thành, ngươi bắt ta làm gì? Nếu Minh Tông biết, chắc chắc chàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Người bắt giữ Ninh Như Ngọc động tác nhanh nhẹn, lại có Hoắc Viễn Thành quen thuộc địa hình trong phủ Vũ An Hầu dẫn đường, không bao lâu đã mang theo Ninh Như Ngọc xuyên qua mấy chỗ hẻo lánh trong hậu viện để rời khỏi phủ Vũ An Hầu, Ninh Như Ngọc biết rõ bản thân đã rơi vào tay địch, mà Hoắc Viễn Thành lại là người giúp đỡ người khác tới đối phó nàng, thật sự chính là một kẻ mặt thú tâm ngụy quân tử, khó trách mấy ngày trước đây hắn ta lại giả bộ làm người tốt, căn bản chính là kẻ có tâm tư độc ác thâm trầm, Ninh Như Ngọc phẫn nộ mà hét lên giận dữ với hắn.
“Bịt miệng nàng ta lại, ồn muốn chết.” Có người nói.
“Còn không bằng trực tiếp đánh ngất đi!” Lại có người lên tiếng.
“Như vậy là tốt nhất.” Có người phụ hoa một câu.
Sau đó Ninh Như Ngọc bị đánh vào sau gáy, trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu, lâm vào bóng tối u ám nặng nề.
……
Cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, Ninh Như Ngọc mơ màng tỉnh lại, duỗi tay sờ cần cổ nhức mỏi, che chở bụng muốn ngồi dậy từ trên giường.
Ninh Như Ngọc quan sát tình hình bốn phía, đây là một gian phòng xa lạ, bên trong bố trí thật sự rất đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy toàn bộ gian phòng, chỉ có một cái giường, một cái bàn ở chính giữa, trên bàn đặt một chén trà và ấm trà màu trắng trông rất bình thường, phía đối diện có một cái cửa sổ, nhưng bây giờ đã bị đóng chặt lại, không thể nhìn ra bên ngoài, cánh cửa gỗ bên phải cũng đã bị khóa.
“Có ai không? Có ai không?” Ninh Như Ngọc xuống giường, đi tới trước cửa kêu hai tiếng, nhưng không có người đáp lại nàng, nàng nhìn qua khe cửa thấy trong sân thật sự có người đang đứng canh giữ.
Người ngoài cửa nhìn thoáng qua về phía gian phòng, sau đó liền rời đi, Ninh Như Ngọc gọi hắn quay lại, hắn cũng không thèm để ý tới, Ninh Như Ngọc kêu vài tiếng cũng không có người đáp lại nên đành phải bất đắc dĩ mà từ bỏ, trở lại trong phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, cân nhắc thật kĩ xem sau đó nên làm cái gì.
Không biết Hoắc Viễn Thành bắt nàng đến nơi này làm gì? Có khả năng Tứ hoàng tử mưu phản, Hoắc Viễn Thành là người của Tứ hoàng tử, bọn họ muốn dùng nàng để uy hiếp Hoắc Viễn Hành. Nhưng nếu dùng nàng để uy hiếp Hoắc Viễn Hành thì tại sao lại chỉ nhốt nàng trong gian phòng này? Không biết trong hồ lô của Hoắc Viễn Thành bán thuốc gì*?
*Không biết trong hồ lô bán thuốc gì: ý chỉ không biết đối phương đang nghĩ gì, muốn làm gì.
Khi Ninh Như Ngọc đang tự hỏi Hoắc Viễn Thành làm như vậy là có dụng ý gì thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động, Ninh Như Ngọc giương mắt nhìn ra phía cửa, cửa được mở ra từ bên ngoài, Hoắc Viễn Thành chậm rãi đi vào trong.
“Tỉnh rồi, có khỏe không?” Hoắc Viễn Thành kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện Ninh Như Ngọc, hai mắt nhìn nàng chăm chú, dò hỏi tình huống của nàng.
Ninh Như Ngọc cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: “Ngươi bắt ta tới đây là vì hỏi cái này à?”
“Đương nhiên không phải.” Ánh mắt của Hoắc Viễn Thành vẫn dừng trên mặt Ninh Như Ngọc như cũ: “Ta có một số việc không thể hiểu được nên muốn hỏi ngươi một câu.”
Ninh Như Ngọc liếc mắt nhìn hắn, không trả lời, chờ xem hắn ta muốn giở trò gì.
Lúc này, Hoắc Viễn Thành lấy ra hai túi thơm từ trong ống tay áo, trong đó có một túi thơm còn rất mới, mà một cái đã hơi cũ.
Hoắc Viễn Thành giơ túi thơm lên hỏi Ninh Như Ngọc: “Ngươi còn nhận ra hai túi thơm này chứ? Cái túi thơm còn mới này là ngươi sai người đặt vào trong gối đầu của mẫu thân ta, mà cái túi thơm cũ này là do Khương Uyển Ngọc làm trước kia, ta đã so sánh hai túi thơm này với nhau rất nhiều lần, ngoại trừ màu sắc và hoa văn bên ngoài là khác nhau thì kĩ thuật thêu giống nhau như đúc, ngoài ra, hương liệu trong hai túi thơm này cũng rất giống nhau, hơn nữa có một hai loại hương liệu là thứ mà Khương Uyển Ngọc trước kia rất thích dùng, rốt cuộc ngươi và Khương Uyển Ngọc có quan hệ gì?”
Ninh Như Ngọc nhìn hắn, khẽ động khóe miệng mà cười nhạo một tiếng: “Ngươi cầm hai cái túi thơm đến hỏi ta có quan hệ gì với Khương Uyển Ngọc, ngươi không cảm thấy rất nực cười à? Khương Uyển Ngọc đã chết mấy năm rồi, ta có thể có quan hệ gì với nàng ấy? Quả thật không thể hiểu nổi ngươi đang nghĩ cái gì!”
“Được thôi, túi thơm không thể nói lên điều gì.” Hoắc Viễn Thành đặt túi thơm lên trên mặt bàn,dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Ninh Như Ngọc, nói: “Chắc ngươi còn chưa phát hiện ra, rõ ràng ngươi và Khương Uyển Ngọc là hai người khác nhau, nhưng lại có rất nhiều điểm tương đồng, đặc biệt là ngươi và nàng ấy có rất nhiều thói quen nhỏ và động tác nhỏ giống nhau như đúc, ví dụ như khi không vui thì nhíu mày, thích bĩu môi, thích nghiêng đầu liếc mắt nhìn người khác như bây giờ, khi nói dối nắm chặt ngón tay theo bản năng, những điều đó đều rất kỳ quái, ngươi có thể giải thích cho ta được không?”
Ninh Như Ngọc giật mình, không ngờ Hoắc Viễn Thành lại chú ý tới nhiều chi tiết nhỏ như vậy, nội tâm nàng cực kì chấn động, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh trấn định, lãnh đạm phản bác một câu: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không?” Hoắc Viễn Thành cười nhạt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, dường như không phải đang nhìn nàng, mà là xuyên qua nàng nhìn về phía một người khác.
Ninh Như Ngọc quay mặt đi, không hề nhìn thẳng vào hắn, trong lòng ước gì hắn nhanh đi đi, nàng không muốn ở cùng hắn một chút nào.
Một lát sau, Ninh Như Ngọc nghe được tiếng Hoắc Viễn Thành đứng lên, hắn đi ra ngoài vài bước, sau đó hắn quay đầu lại nhìn về phía nàng, nói: “Thừa nhận ngươi chính là Khương Uyển Ngọc rất khó à?”
Ninh Như Ngọc nghe được lời này thì cảm thấy nực cười, đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói với hắn: “Đáng tiếc nàng ấy đã chết rồi, bị ngươi, nương của ngươi và tiểu thiếp của ngươi hại chết!”
Không biết có phải ảo giác hay không, nàng dường như nhìn thấy Hoắc Viễn Thành lung lay thân mình, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, nhìn qua giống như đang chật vật chạy trối chết.
Từ ngày Hoắc Viễn Thành rời đi, hắn không tiếp tục xuất hiện, mấy ngày sau đó, Ninh Như Ngọc đều bị nhốt ở trong phòng, chỉ có một bà cụ phụ trách cung cấp thức ăn nước uống cho nàng.
Mỗi ngày bà cụ sẽ đưa cơm canh tới cho nàng, Ninh Như Ngọc nói chuyện với bà cụ, bà cụ cũng không trả lời, vài lần sau, nàng mới biết được bà cụ đó là một người câm điếc, căn bản không nghe được người khác nói gì, cũng không biết nói, Ninh Như Ngọc đành phải từ bỏ tính toán hỏi thăm tin tức từ chỗ bà ấy.
Bởi vì vẫn luôn bị nhốt lại, Ninh Như Ngọc không thể biết được tình hình bên ngoài, không biết hiện tại phủ Vũ An Hầu thế nào, hoàng cung ra sao, không biết sau khi cha nương nàng và Hoắc Viễn Hành biết được nàng bị Hoắc Viễn Thành bắt đi thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Mỗi một ngày nàng đều vượt qua trong thấp thỏm, lo lắng, bất an.
Buổi tối hôm nay, Ninh Như Ngọc nằm trên giường, tay vỗ về bụng, dường như hai đứa nhỏ cũng cảm nhận được nàng đang bất an nên nhích tới nhích lui trong bụng nàng.
“Bảo bảo, các con phải nghe lời, cha nhất định sẽ đến cứu chúng ta.” Ninh Như Ngọc tự nhủ với bụng mình.
Cho dù không biết tình hình bên ngoài ra sao, nhưng nàng vẫn chưa nghe thấy tiếng chuông thông báo hoàng đế băng hà, hoặc cũng có khả năng là nàng bị nhốt ở nơi hẻo lánh cách quá xa nên không nghe được, nhưng chỉ cần là hoàng đế băng hà thì chắc chắc tin tức sẽ phải truyền tới tai, bởi vì toàn bộ Tấn Đô Thành phải giữ đạo hiếu cho hoàng đế, không thể không có tin tức gì như bây giờ, có lẽ Cảnh Tuyên Đế vẫn còn sống, chứng tỏ việc Tứ hoàng tử mưu phản muốn bức vua thoái vị còn chưa thành công, Hoắc Viễn Hành mang binh ra bên ngoài tìm Ngũ hoàng tử và Thi thần y, nếu chàng biết được tình hình trong kinh, chắc chắn sẽ dẫn người trở về cứu giá, bởi vậy hết thảy đều còn có khả năng cứu vãn.
Ninh Như Ngọc tin, Hoắc Viễn Hành tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng, nhất định sẽ trở về cứu nàng.
Có lẽ là cảm giác được nội tâm kiên định và sự an ủi dịu dàng của Ninh Như Ngọc, cuối cùng hai bảo bảo trong bụng đã an tĩnh lại, không tiếp tục nhích tới nhích lui nữa.
Đã nhiều ngày nay, Ninh Như Ngọc vẫn luôn căng chặt đầu óc, lo lắng tình hình bên ngoài, thể xác và tinh thần đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, hiện tại rốt cuộc đã hơi yên tâm, Ninh Như Ngọc đã quá mệt mỏi, nằm trên giường không bao lâu thì ngủ say.
Trong mơ, Ninh Như Ngọc mơ thấy Hoắc Viễn Hành, thấy chàng mang theo một đại đội người ngựa gấp gáp chạy tới từ nơi xa, mênh mông cuồn cuộn, khí vũ hiên ngang, đón ánh mặt trời ấm áp xán lạn mà chạy như bay về phía nàng, ánh sáng vàng lấp lánh tạo thành một quầng sáng xung quanh chàng, cả người chàng như phát sáng.
Nàng nhịn không được mà lớn tiếng gọi chàng, gọi tên của chàng, nhưng chàng lại không nghe được, dẫn theo đại đội người ngựa chạy qua trước mặt nàng, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, chạy về phía kinh thành, xông thẳng vào trong thành, chém giết phản quân của Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử đứng phía trên tường thành cao vời vợi, chỉ huy phản quân bắn tên về phía chàng, vô số mũi tên giống như màn mưa rậm rạp bắn đi, vô số người ngã xuống dưới mưa tên, trên người Hoắc Viễn Hành cũng trúng một mũi tên, cắm trên ngực chàng, máu chảy ra không ngừng từ miệng vết thương……
“Minh Tông……” Ninh Như Ngọc la lên một tiếng rồi bừng tỉnh lại.
Mồ hôi lạnh từ trên trán Ninh Như Ngọc chảy xuống dưới, nhớ lại tình cảnh trong mơ, tim nàng đập như trống bỏi, ngồi trên giường thở dốc không ngừng, một lúc lâu sau mới tạm bình tĩnh lại một chút.
Ninh Như Ngọc đang muốn xuống giường uống nước thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người đen tuyền ngồi giữa nhà, nàng bị dọa sợ, hét to một tiếng “A”, đặt mông ngã ngồi vào trên giường.
“Ai?” Ninh Như Ngọc quát hỏi.
“Là ta.” Hoắc Viễn Thành đứng lên từ trên ghế.
“Đã trễ thế này, ngươi còn đến phòng ta làm gì? Cút đi!” Ninh Như Ngọc ngồi trên giường cảnh giác nhìn hắn.
Hoắc Viễn Thành không trả lời nàng, từ trên cao nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi: “Ngươi vừa gặp ác mộng à? Mơ thấy cái gì?”
“Không liên quan tới ngươi!” Ninh Như Ngọc tức giận nói.
“Là mơ thấy Minh Tông à? Ngươi nhìn lại ngươi xem, trên trán trên mặt đều là mồ hôi lạnh, là bị ác mộng dọa sợ hả……” Hoắc Viễn Thành đứng ở mép giường, ánh mắt sâu thẳm dừng trên mặt nàng, nâng tay lên muốn lau mồ hôi trên mặt giúp nàng, nhưng nàng nghiêng đầu tránh thoát.
“Không cần ngươi giả vờ tốt bụng!” Ninh Như Ngọc lạnh lùng châm chọc một câu.
Hoắc Viễn Thành nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, bỗng nhiên cười mỉa một tiếng: “Ta giả vờ tốt bụng? Ngươi nghĩ ta như vậy à?”
“Nếu không ngươi muốn ta phải nghĩ như thế nào?” Ninh Như Ngọc hỏi ngược lại.
Hoắc Viễn Thành sửng sốt, ánh mắt dừng trên mặt xinh đẹp kia của nàng, không thể không nói, nàng thật sự rất đẹp, mang thai mà còn đẹp hơn cả trước kia, càng có ý vị, là sự hấp dẫn khiến người nhìn một cái mà tâm động không thôi, nhưng nàng lại nghĩ về hắn như thế nào? Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập lãnh đạm và trào phúng nhìn hắn, điều này khiến hắn chịu không nổi, rõ ràng nàng chính là Khương Uyển Ngọc, là thê tử của hắn, là người mà hắn đã từng có thể ta cần ta cứ lấy, hiện tại lại dám đối xử với hắn như vậy sao? Hắn không thể chịu đựng được, điều đó kí.ch thích hắn một cách mãnh liệt khiến hắn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, không muốn tiếp tục như bây giờ, hắn muốn làm gì đó, phải làm cái gì đó, hắn cực kì cần phải phát tiết, nếu không hắn sẽ nổ mạnh mất thôi, không biết sẽ làm gì nhưng hắn cứ điên cuồng nhào về phía nàng.
“A……” Hoắc Viễn Thành đè Ninh Như Ngọc lên trên giường, giống như phát điên mà xé rách quần áo của nàng, xo.a nắn thân thể của nàng, Ninh Như Ngọc liều mạng giãy giụa, trong lúc hỗn loạn nàng túm được cây trâm mà nàng giấy dưới gối đầu, dùng hết sức lực mà đâm vào lồng ngực của Hoắc Viễn Thành, Hoắc Viễn Thành ăn đau, phát ra một tiếng hét thảm, cuối cùng buông nàng ra.
Hoắc Viễn Thành dùng tay che lại miệng vết thương, nhìn chằm chằm vào Ninh Như Ngọc, áo lót trong nhiễm máu đỏ tươi chói mắt, ngực kịch liệt phập phồng, mạnh mẽ đè ép cơn phẫn nộ và tức giận trong lồng ngực, dường như tùy thời đều sẽ bùng nổ.
“Ngươi cho rằng một cây trâm là có thể giết được ta sao?” Hắn hung tợn hét lên.
Ninh Như Ngọc chân yếu tay mềm, sức lực quá nhỏ, vừa rồi đâm vào ngực hắn cũng không phải rất sâu, chỉ là chảy một ít máu mà thôi, không làm tổn thương đến căn nguyên của hắn.
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ rực như máu của hắn, trái tim gia tốc đập nhanh thình thịch thình thịch, động tác trên tay còn phản ứng nhanh hơn đầu óc, cổ tay nhanh nhẹn ghì cây trâm vào yết hầu mình: “Ta không giết được ngươi, nhưng chắc chắn ta có thể giết được mình!”
“Ngươi làm gì thế, bỏ cây trâm xuống!” Hoắc Viễn Thành quát.
“Ha ha!” Ninh Như Ngọc cười lạnh một tiếng, càng ghì chặt cây trâm trong tay vào yết hầu, mũi nhọn làm xước da, bất kì lúc nào cũng có thể đâm thủng yết hầu.
Hoắc Viễn Thành nhìn động tác của nàng, hắn rất hiểu tính cách của nàng, biết nàng dám nói như vậy thì nhất định dám làm như thế, hắn không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngươi không cần như vậy!” Hoắc Viễn Thành nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ta không động vào ngươi là được chứ gì, người đừng tự làm thương tổn bản thân, mau bỏ cây trâm trong tay xuống, hãy nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng ngươi……”
“Ngươi cút đi cho ta, cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cút đi cho ta!” Ninh Như Ngọc chảy nước mắt mà hét lên giận dữ với hắn, nàng luyến tiếc đứa nhỏ của nàng và Hoắc Viễn Hành, nhưng nàng cũng không muốn bị hắn vũ nhục.
Nếu hắn dám động vào nàng, nàng thà rằng đi tìm chết, nàng chết, chắc chắn Hoắc Viễn Hành sẽ báo thù cho nàng.
“Được được được, ngươi đừng kích động, đừng làm bản thân bị thương, ta lập tức đi, đi ngay đây!” Chung quy Hoắc Viễn Thành vẫn sợ hãi Ninh Như Ngọc sẽ làm ra việc gì cực đoan, vội vàng bò xuống từ trên giường, vừa khuyên nàng đừng làm việc ngu ngốc vừa rời khỏi phòng.
Mãi đến khi Hoắc Viễn Thành đã rời đi một hồi lâu, Ninh Như Ngọc mới hồi phục tinh thần, tay mềm nhũn, cây trâm rơi xuống giường.
Ý thức chậm rãi khôi phục, vừa rồi, nàng thật sự đã hạ quyết tâm muốn chết.
……
Ngày thứ năm kể từ khi Tứ hoàng tử tạo phản bức vua thoái vị, cuối cùng Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài tìm kiếm Ngũ hoàng tử và Thi thần y đã đuổi trở về, đi cùng còn có đại quân cần vương cứu giá tiến về phía Tấn Đô Thành.
Đại quân cần vương cứu giá có số lượng đông đảo, rất nhanh đã công phá cửa thành của Tấn Đô Thành, tiến sát về phía hoàng cung.
Tứ hoàng tử mang theo phản quân chém giết với đại quân của Hoắc Viễn Hành, một đường vừa đánh vừa lui, từ cửa cung thối lui đến điện Càn Nguyên, dọc theo đường đi, thương vong vô số, nơi nơi đều là thi thể, thịt nát xương tan, đoạn chân cổ tay, máu thịt bay tứ tung, nhiễm đỏ đường đi.
Phản quân đi theo bên người Tứ hoàng tử càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại không đến trăm người.
“Tứ hoàng tử, ngươi thua, buông binh khí, đầu hàng đi!” Hoắc Viễn Hành đi ra ngoài từ trong đám người, chàng mặc khôi giáp màu trắng, đi từng bước một ra phía trước, mỗi một bước đều trầm ổn có lực, dường như nặng nề đạp lên tim gan của phản quân.
Tứ hoàng tử quay đầu lại nhìn những người đi theo bên người mình, kẻ chết, người bị thương, những người còn lại đều không phải là đối thủ của Hoắc Viễn Hành, đại thế thật sự đã mất.
“Tứ hoàng tử, đầu hàng đi!” Hoắc Viễn Hành đứng cách hắn ta vài bước chân.
Bỗng nhiên, Tứ hoàng tử ngửa đầu cười ha hả: “Ha ha ha ha, ta thua, ta thua, nhưng ta sẽ không đầu hàng, vĩnh viễn cũng không……”
Tứ hoàng tử nâng kiếm trong tay lên, ánh sáng sắc bén lạnh băng từ thanh kiếm hiện lên, muốn ngửa cổ tự vẫn.
Choang một tiếng, Hoắc Viễn Hành nhanh tay lẹ mắt mà túm được vỏ đao từ trong tay của một thị vệ đứng bên cạnh, ném về phía Tứ hoàng tử, vỏ đao đánh vào trên cổ tay của Tứ hoàng tử, hắn đột nhiên bị đau, tay mềm nhũn, kiếm trong tay rơi xuống trên mặt đất……
“Buông binh khí đầu hàng, buông binh khí đầu hàng……” Tiếng la hét giống như thủy triều vang lên từng trận từng trận, vang lên tận trời cao.
Cửa điện phía sau chậm rãi mở ra, Thi thần y và Ngũ hoàng tử đỡ Cảnh Tuyên Đế vừa mới tỉnh lại đi ra ngoài, Cảnh Tuyên Đế mặc long bào nhìn chung quanh một lượt, nói: “Tứ hoàng tử mưu phản bức vua thoái vị, tội không thể tha thứ……”
……
Ninh Như Ngọc ngồi trên giường, cả đêm không dám chợp mắt, hai đứa nhỏ trong bụng vẫn luôn nhích tới nhích lui không ngừng, có vẻ nôn nóng bất an.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, bên ngoài truyền đến tiếng vang ồn ào, ngay sau đó cửa phòng bị người mở ra, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đĩnh bạt nhuộm ánh nắng vàng ấm áp chạy nhanh đến.
“Minh Tông…… Minh Tông!” Ninh Như Ngọc lập tức đứng lên từ trên giường, vội vàng chạy về phía chàng, vui mừng chảy nước mắt mà nhào vào trong lòng ngực chàng.
Hoắc Viễn Hành mở rộng hai tay, gắt gao ôm lấy nàng, dịu dàng ôn nhu nói bên tai nàng: “Đình Đình, ta tới đón nàng về nhà!”
———— Hoàn chính văn ————