Tuy đã mặc rồi nhưng vẫn đẹp và ấm hơn áo hiện giờ của Chiêu Đệ, vậy nên Chiêu Đệ mới rất vui.
Lai Đệ năm tuổi cắn ngón tay tròn mắt nhìn, gương mặt nhỏ bé gầy hóp ngả vàng là nỗi khát vọng.
Cô bé cũng muốn một bộ phần áo không chắp vá.
Triệu Tiểu Quyên xót xa, xoa đầu vài cọng tóc của con gái: "Đợi chị Chiêu Đệ mặc hai năm rồi cho con mặc."
"Vâng ạ!" Lai Đệ cười nhe hàm răng trắng lưa thưa.
Thấy hai em gái vui mừng khôn xiết vì một cái áo bông cũ, Nhị Nha không nói được cảm giác khó chịu trong lòng.
Cô bé đưa mắt nhìn lén Giang Miên Miên mặc áo bông mới, hai má phúng phính da dẻ hồng hào, bàn tay đang đặt trên giường của cô bé siết lại từ từ.
Rõ ràng cùng là cháu gái, cô bé không hiểu tại sao cùng là cháu gái nhà họ Giang, ngày nào chị em cô cũng lên rừng đốn củi, cắt cỏ cho heo, cắm mặt vào đất kiếm điểm làm công từ khi trời con chưa sáng.
Vậy nhưng Tam Nha được đi học, được mặc quần áo mới, được đi giày da, được ăn trứng gà, được uống sữa mạch nha!
Giang Miên Miên nhạy bén cảm nhận được không khí áp lực nên rời đi vội vàng: "Cháu về đi ngủ đây ạ."
Sáng hôm sau mở mắt ngồi dậy đã thấy cửa sổ trắng xoá.
Một lát sau cô mới nhận ra, vui vẻ gọi: "Cha, mẹ, tuyết rơi rồi."
"Đúng rồi con, tuyết rơi rồi, mau dậy đi, hôm nay khó đi đường lắm chúng ta đi học sớm chút."
Giang Trường Hải mặc áo bông mới, đi từ ngoài vào nên áo phủ đầy tuyết.
"Mới sáng ra cha đi đâu vậy ạ?" Giang Miên Miên bị hơi lạnh cha đưa vào run người, chui vội vào trong chăn chỉ thò mỗi cái đầu nhỏ bé.
Giang Trường Hải cười ha ha: "Ông con bảo cha ra ngoài cào tuyết, cha gọi chú hai với chú ba ra cho họ dọn."
Giang Miên Miên nằm lì trên giường một lúc, không còn chây lì được nữa mới rời chăn.
Giang Trường Hải giơ áo bông đã sưởi ấm cho con gái mặc.
Mặc áo bông ấm áp, Giang Miên Miên thở phào thoả mãn: "Ấm quá."
Ăn sáng xong phải đi học, thấy tuyết rơi dày quá nên Giang Trường Hải ngồi xổm xuống định cõng con gái.
Thế nhưng Giang Miên Miên lắc đầu: "Con lớn rồi, tự con đi được. Tuyết dày thế này cha cõng con đi mệt lắm."
Giang Trường Hải véo cái má phính của con gái, ông lật mặt: "Cha thấy có mà con sợ cha ngã sẽ đánh rơi con vào tuyết thì có."
Tiếng lòng bị nghe thấy, Giang Miên Miên không giận, cô chỉ nịnh ngọt: "Con thương cha mà, làm gì có chuyện đó.
"Rồi rồi, con gái thương cha nhất." Hai cha con vừa nói cười vừa đi đến trường.
Cứ tưởng tuyết rơi rơi một ngày thì hôm sau sẽ dừng, không ngờ trời đổ tuyết liên tiếp hai ngày mà vẫn chưa có chiều hướng dừng lại.
Đợi tuyết tan hết, sạch đường mới đi học lại.
Bởi vì không phải học sinh nào cũng có cha mẹ đưa đi đón về mỗi ngày như Giang Miên Miên. Đa số học sinh đều tự đi học, có bạn nhà xa trời chưa sáng đã cắp sách đến trường, tan học về đến nhà thì cũng tối mịt. Lỡ có ngã trên đường cũng không ai hay biết.
Lúc Giang Trường Hải đến đón con gái, lũ trẻ được nghỉ học cười rạng rỡ chạy như điên ra khỏi trường.