Tôn Lệ Hà giật bắn mình, trong lòng vừa sợ hãi vừa vỗ ngực nói: "Trường Đào, đang yên đang lạnh anh hét gì thế?"
Giang Trường Đào đen mặt hạ giọng nói: "Anh cả có khốn nạn cỡ nào thì cũng là anh cả của anh, dù có đánh gãy xương thì vẫn còn liền gân, em đi báo cáo anh ấy? Em là muốn người nhà họ Giang sau này ra đường sẽ bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ sao?"
"Anh xem người ta là anh em một nhà nhưng người ta có coi anh là anh em đâu chứ! Ngày nào chúng ta cũng phải đi sớm về muộn ở ngoài đồng làm việc, công điểm đến cuối năm thì lại chia lương thực chung với nhau, anh ta kiếm được tiền trái lại chỉ cất riêng vào trong túi mình, dựa vào đâu mà ăn hiếp chúng ta như thế được chứ?!"
Tôn Lệ Hà càng nói càng hăng: "Anh nhìn mà xem khoảng thời gian này anh ta kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng sao lại không nghĩ đến lôi kéo người anh em ruột thịt là anh thế?"
Đương nhiên bà cũng chỉ nói miệng chút thôi chứ cũng không thật sự muốn để chồng mình đi làm việc đầu cơ trục lợi.
Kỳ thật bà không nói thì trong lòng Giang Trường Đào cũng vẫn có hờn giận.
Anh cả có thể không biết được ông thiếu tiền sao?
Hai đứa con trai của mình, sau này đi học hay cưới vợ thì cũng đều cần đến tiền.
Rõ ràng anh cả có con đường kiếm tiền tốt như vậy nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo theo ông cùng làm chung với nhau!
Nhưng mà hờn giận thì hờn giận, muốn ông thật sự đâm sau lưng anh cả một đao suy cho cùng thì ông vẫn không làm được.
Ngoài mặt lại làm ra bộ dạng không thèm nói: "Anh ấy có làm gì thì cũng là chuyện của anh ấy, tóm lại chúng ta không được làm chuyện mua bán đầu cơ trục lợi kia! Loại chuyện này không vẻ vang gì nên em cũng đừng nói với bên ngoài, để truyền ra ngoài cũng mất mặt nhà họ Giang chúng ta. Nếu như để tụi nhỏ trong trường học biết được Chí Văn, Chí Võ có một bác cả đầu cơ trục lợi thì chắc chắn sẽ xem thường chúng nó. Cho nên chuyện này em phải để nó thối rữa trong bụng cho anh, đã biết chưa?"
Tôn Lệ Hà nghĩ đến hai đứa con trai của mình, cũng chỉ còn có thể miễn cưỡng gật đầu: "Em không nói là được rồi."
Cùng lúc đó, phòng lớn ở sát vách lại ung dung vui vẻ.
"Anh Hải, hôm nay tụi anh buôn bán thế nào?"
Giang Trường Hải tâm tình tốt đẹp không có chút nào là bị ảnh hưởng bởi việc ban nãy.
Ông cười khì khì móc tiền từ trong túi quần ra: "Chồng của em ra tay sao có thể không bán được chứ? Nhìn xem, số tiền này đều là hôm nay bán hạt dưa kiếm được đấy."
"Anh Hải, anh đúng là lợi hại, không ngờ lại kiếm được nhiều tiền như vậy mang về." Với người đàn ông của mình, xưa nay Tô Uyển Ngọc đều không tiếc lời khen ngợi.
Vừa khen vừa đếm tiền, tổng cộng có 16 đồng lẻ 5 hào.
"Anh Hải, hôm nay tụi anh bán được bao nhiêu cân hạt dưa vậy?"
Giang Trường Hải nghênh ngang hướng về phía trên giường một chuyến: "Chúng ta rang được 20 cân, nhưng trước đó rang khét mất tầm 3-4 cân, hôm nay tất thảy suýt sát 25 cân."
"25 cân, cũng chính là hơn 5 đồng tiền vốn. Mẹ ơi, không ngờ một buổi tối thôi mà chúng ta lại kiếm được gần 10 đồng, còn nhiều hơn so với công điểm cả một tháng ra đồng của chúng ta." Tô Uyển Ngọc sau khi tính toán xong kích động đến mức gò má hơi phiếm hồng, trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp trở nên có hơi kiều diễm.
Giang Trường Hải nhìn đến mắt đều ngây dại, hơn nữa còn nuốt nước miếng "ừng ực" một tiếng, hai người đã lâu lắm rồi không thân mật với nhau.
Giang Miên Miên:....... Tự dưng cảm thấy mình và Úc Thừa đang sáng lấp lánh.
Tô Uyển Ngọc cũng hơi xấu hổ khẽ đẩy ông, nhắc nhở ông vẫn còn hai đứa nhỏ đang nhìn kia kìa. "Khụ khụ, quả đúng thật lời được không ít."
Giang Trường Hải hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Trừ vốn ra thì vẫn còn 11 đồng, nhóc Úc, hai chú cháu mình chia đôi mỗi người 5 đồng, cháu có ý kiến gì không?"
Úc Thừa đương nhiên là không có ý kiến gì rồi, cậu cho ý tưởng còn Giang Trường Hải bỏ vốn, hợp tác làm ăn chia đôi ai cũng không thiệt.