Quả nhiên chỉ có thể học bá kiếm được tiền với đàn ông con trai mới xứng đáng có được sắc mặt vui tươi của bà nội nhỉ.
Giang Trường Hải đang ngủ ngon trong phòng, nghe thấy có người vào phòng, mở to hai mắt liền nhìn thấy con gái non nớt lắc đầu thở dài ngao ngán giống như là người lớn.
Liền buồn cười hỏi: "Sao thế con gái, có phải là có ai bắt nạt con rồi không?"
"Không có gì ạ."
Giang Miên Miên làm ra vẻ bà cụ non khoát khoát tay, "Chỉ là vừa rồi bà nội hỏi con hôm nay làm bài thi thế nào, con chỉ hơi khiêm tốn thôi vậy mà bà nội và thím ba liền tưởng rằng con làm bài thi không tốt."
Cô không để bụng, Giang Trường Hải lại bỗng chốc nhảy từ trên giường xuống: "Cha đi mắng lại giúp con!"
Chắc chắn là mẹ ông và em dâu ba đã nói lời khó nghe rồi!
Giang Miên Miên vội vàng kéo chặt cánh tay to lớn của cha cô: "Cha, cha đi đây vậy?"
"Cha đi tìm bà nội và thím ba của con, sao bọn họ lại có thể bắt nạt con gái của cha thế được."
Giang Trường Hải hùng hổ nói.
Mẹ ông mắng đôi ba câu cũng không sao, nhưng mà người đàn bà Tôn Lệ Hà kia thì dựa vào đâu mắng con ông?!
"Cha, cha đừng đi, con không hề bị bắt nạt. Với lại, ngày mai là con có kết quả thi rồi, chúng ta để sự thật lên tiếng đi." Giang Miên Miên ưỡn cao khuôn mặt nhỏ, thành khẩn khuyên.
Nghe thấy giọng điệu đáng yêu giòn giã của cô, Giang Trường Hải trong nháy mắt vui vẻ trở lại: "Ai u, con gái cha thật giỏi, lại còn biết dùng sự thật để nói chuyện nữa cơ. Cha tin con nhất định có thể thi được hạng nhất."
Tôn Lệ Hà ở ngoài nghe được những lời này, vô cùng xem thường mà bĩu môi, âm thầm cầu nguyện Giang Miên Miên thi không được tốt.
Tốt nhất là thi ra được hai con ngỗng mang về, để xem nhà anh cả còn chỉ biết ăn biết uống kiểu nào được!
Chiều hôm sau, Trương Quế Hoa người vẫn luôn lấy nhân viên gương mẫu làm mục tiêu phấn đấu, liên tục ngẩng đầu nhìn mặt trời, vẫn chưa đến bốn giờ bà ta đã thúc giục Giang Trường Hải đang kéo dài công việc ở bên cạnh: "Trường Hải, nhanh lên đừng giả vờ giả vịt nữa, sắp đến thời gian tan học rồi, mau đến trường học đón Tam Nha về đi."
Giang Trường Hải vừa nghe có được cơ hội làm biếng quang minh chính đại, ông trực tiếp quẳng công cụ xuống, nở nụ cười sáng lạn với Trương Quế Hoa: "Vâng thưa mẹ, con đi ngay đây. Mẹ về nhà sớm một chút làm thêm vài món để chuẩn bị nghênh đón đại công thần của chúng ta về nhà nhé."
"Lại còn nhiều món? Mẹ làm cho mày món thịt xào măng có ăn không? Nếu như lần này Tam Nha không thi được hạng nhất, xem coi tao có đánh gãy cái chân chó của hai cha con chúng mày không." Trương Quế Hoa hét to về phía bóng lưng con trai.
Giang Trường Hải mắt điếc tai ngơ với những lời uy hiếp của Trương Quế Hoa, mẹ của ông nói đánh gãy cái chân chó của ông nhiều năm như vậy, cũng chưa từng ra tay qua.
Nhưng mà nếu như ông thật sự bị đánh gãy chân, vậy ông không cần phải ra đồng làm việc nữa rồi, cha mẹ ông còn phải hầu hạ ông.
Ôi cha, món nợ này, sao mẹ ông chưa từng tính qua được chứ, Giang Trường Hải lắc lắc đầu, trong lòng mắng mỏ.
Giang Miên Miên nắm chặt bài thi trong tay, nhảy chân sáo ra ngoài, sự hưng phấn của cô cùng với học sinh đang cúi đầu ủ rũ cầm bài thi bên cạnh kia tạo nên sự khác biệt rõ rệt.
Giang Trường Hải vừa nhìn một cái nhận ra được ngay con gái nhà mình trong đám đông.
"Con gái, cha ở đây nè." Giang Trường Hải đứng bên cạnh ông Trịnh, dơ tay về phía Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên đi tới, cực kỳ lễ phép nói to: "Con chào bác."
Ông Trịnh tươi cười gật đầu khen ngợi: "Ôi trời, giỏi, giỏi lắm, Miên Miên lại đẹp xinh đẹp hơn rồi."
Giang Miên Miên nghe thấy có người khen cô xinh đẹp, cười híp cả mắt.
Giang Trường Hải cố ý hỏi ở trước mặt ông Trịnh: "Miên Miên, kết quả thi đã có rồi phải không?"
Giang Miên Miên đem bài thi đang cầm trong tay đưa cho ông: "Có rồi ạ, cha, con thi được trọn điểm."
Giang Trường Hải nhận lấy bài thi, nhìn thấy phía trên bài thi đều là dấu chấm đúng, còn có cả 100 điểm đỏ chót nằm ngay trên đầu bài thi.