"Tốt mà, tốt mà!" Giang Miên Miên không dám động đậy, chớp mắt không ngừng, chân thành nhìn bà.
Thấy biểu cảm lâ lòng của cô, Tô Uyển Ngọc bật cười: "Mẹ cũng không ăn đâu, cho chú mèo ham ăn là con hết."
Mặc dù bà cũng hơi thèm ăn, cũng giành mất khá nhiều đồ ăn của con gái mình, nhưng còn chưa tới mức gài con mình ngay giây phút quan trọng này.
Mà vài quả trứng gà có là gì? Đợi con gái bà mang tiền thưởng về, có khi còn được ăn bánh bao thịt hằng ngày!
Trứng gà để đổi bánh bao, quá lời!
Giang Miên Miên không biết trong lòng mẹ mình tính toán những gì, còn cảm động hát hò: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt, còn con gái như báo bối của mẹ, được mẹ ôm lấy bảo bọc, hạnh phúc quá chừng."
"Biết thì tốt!" Tô Uyển Ngọc buông tay ra, "Đi, ăn cơm thôi."
Ba người một nhà khí thế hùng hồn chạy tới bàn ăn. Chén vừa mang lên đã bắt đầu tranh giành thức ăn. Mục tiêu giống nhau, đều là thịt heo xào súp lơ.
Sắc mặt của Tôn Lệ Hà vốn đã không tốt lắm, thấy thế liền tức giận trách móc: "Anh cả, chị dâu, cha mẹ còn chưa động đũa mà hai người đã bắt đầu ăn rồi, không có quy củ gì hết!"
Hai đứa con trai khóc lóc cả ngày, bà nội cũng chỉ cho một tuần ăn canh trứng gà một lần, vì sao chứ?!
Rõ ràng sau này phải nhờ con của bà ta nối dõi tông đường, chứ có phải con nhóc Tam Nha tốn tiền tốn bạc đâu!
Nghe vậy, cô vợ của lão Nhị mới ngạc nhiên nhìn qua bà ta. Không phải một nhà anh cả lúc nào cũng vậy à?
Nhưng ba người kia còn chẳng thèm nhìn bà ta lấy một cái, miệng vẫn nhai tay vẫn gắp.
Mặc dù Giang Miên Miên biết làm thế là bất lịch sự lắm, nhưng cha cô cũng bảo cô phải giành cơm, cô thân là con gái cũng không thể không nghe lời cha dặn được.
Dù sao thứ tốt trong nhà không nhiều. Trong quá trình trưởng thành cô phải hấp thu nhiều dinh dưỡng, nếu không sẽ thấp bé.
Lúc này, bà nội mang thịt khô ra, ghét bỏ mắng: "Cứ như bị bỏ đói nghìn năm ấy, có hôm nào mẹ cho bọn con ăn không no à?!"
May là bà ta chưa mang thịt khô lên đấy.
Giang Trường Hải lý lẽ hùng hồn: "Ăn thì ăn no đấy, nhưng không có chất béo nên nhanh đói lại. Với cả làm việc hai tiếng đồng hồ, bụng réo ùng ục lên cả rồi."
Câu này làm cho người nhà họ Giang im lặng như tờ. Da mặt của anh cả đúng là dày hơn người thường, chắc là một ngày của bọn họ cũng chưa bằng hai tiếng đồng hồ của ông đâu.
Còn có cô vợ của anh cả nữa, rõ ràng thân thể yếu đuối đơn bạc, chẳng thể làm nhiều việc được, nhưng ăn cơm chắc chắn không ăn ít hơn người khác!
Giang Đại Sơn vẫn bình chân như vại nói: "Ăn cơm đi."
Ông ta cũng đói rồi.
Cơm nước xong xuôi, mấy đứa trẻ trong nhà vây quanh Giang Miên Miên: "Tam Nha, em định học hết nhiều sách như vậy trong hai tháng hả?"
"Phải." Giang Miên Miên đã quyết tâm, thản nhiên gật đầu.
Mấy đứa trẻ lớn hơn chút bày ra vẻ mặt khâm phục. Giang Chí Võ tuy e ngại nhưng chân thành nói: "Anh nói em nghe nè Tam Nha, kiến thức lớp ba thật sự rất khó học, nghe cũng nghe không hiểu."
Thật ra cậu ta cảm thấy đầu óc của cô em này có lẽ không được tốt cho lắm, ngốc đến mức tự mình đòi học nhiều như vậy!
"Em cảm thấy em có thể nghe hiểu." Giang Miên Miên hếch cằm nhỏ lên, bày ra vẻ tự tin của một người trưởng thành, dọa cho lũ trẻ ngạc nhiên, sửng sốt.
Ánh mắt Đại Nha nhìn cô lại càng hâm mộ hơn: "Tam Nha giỏi thật đấy. Lúc sáng Ái Bảo dạy đi dạy lại nhiều lần rồi mà chị vẫn chưa nhớ được cách ghép vần."
Sao mình ngốc kinh thế nhỉ!
Nhị Nha cũng tò mò, ngưỡng mộ hỏi: "Tam Nha, sao em có thể thuộc nội dung trong sách nhanh vậy?"