"Đứa con tôi đứt ruột đẻ ra còn chưa hiếu kính tôi ấy chứ, sao còn có thể trông mong vào con dâu được đây?" Chỉ một câu nói của Trương Quế Hoa mà mắng luôn cả hai người.
Tôn Lệ Hà đỏ mặt, cúi gằm đầu không dám nói lời nào, Giang Trường Hải lại giống như người mà Trương Quế Hoa nói vừa rồi không phải là ông: "Mẹ, coi lời mẹ nói kìa, thằng ba có chỗ nào là không hiếu thuận với mẹ rồi."
Giang Trường Đào lại lần nữa bị sự trơ trẽn của anh trai ông ta làm cho kinh hoàng: "Anh cả, mẹ không nói em, người mẹ nói là anh đấy."
"Hả? Là nói anh à?" Giang Trường Hải vẻ mặt bừng tỉnh ngộ ra.
"Người tao nói chính là mày đấy, một đứa sói mắt trắng, chỉ biết mua quần áo cho con gái mày. Mẹ già của mày đã không được mua quần áo hơn mười năm qua rồi, vậy mà tao cũng có thấy mày hỏi han được một câu nào đâu." Trương Quế Hoa đau lòng giở giọng quở trách.
"Ay da, mẹ, việc này thì mẹ oan chết con rồi. Mẹ nói bộ quần áo trên người Miên Miên, là cha con đập bàn bảo mua cơ mà, lúc con đến Cung tiêu xã chỉ còn sót lại một khúc vải bự thế này thôi, cũng chỉ đủ làm bộ quần áo cho trẻ con."
"Nhưng mà, mẹ à, mẹ đừng sốt ruột, đợi đến khi Miên Miên thi được đứng đầu toàn trường, nhận được học bổng đến lúc ấy con nhất định sẽ mua cho mẹ một khúc vải tốt để mẹ làm quần áo, mẹ xem vậy có được không?" Giang Trường Hải khéo mồm khéo miệng dỗ dành.
Trương Quế Hoa nghe thấy con trai nói thế, đem ý cười sắp xông ra khỏi khóe miệng dằn xuống, giọng điệu bình thản nói: "Coi như đứa tiểu tử nhà con vẫn còn có lương tâm."
Lúc bận rộn thời gian thường trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Giang Miên Miên đều tuần tự mà đến trường, loáng cái mà nửa học kỳ đã trôi qua.
Hôm nay chính là ngày thi giữa kỳ của trường học, Trương Quế Hoa nói thầm trong lòng một ngày trời, chạng vạng vừa hết việc liền sốt sắng trở về nhà.
Thấy một mình Giang Miên Miên ngồi trong sân hóng gió, lập tức mặt mũi tràn trề mong đợi hỏi: "Tam Nha à, hôm nay thi cử thế nào rồi? Có thể lấy được hạng nhất hay không?"
Giang Miên Miên cảm thấy bài thi hôm nay rất dễ, nhưng trước khi có kết quả thi cũng không thể ăn nói quá kiêu căng.
Thế nên nghiền ngẫm, khiêm tốn nói: "Bà nội, cháu cảm thấy mình làm bài cũng được.". Truyện Trọng Sinh
Trương Quế Hoa vừa nghe được câu nói này, mặt mũi lập tức trở nên sa sầm, cao giọng chất vấn: "Làm bài cũng được?! Lúc trước đã nói là phải thi được vị trí đều tiên cho bằng được rồi mà!"
Giang Miên Miên trông thấy được kỹ thuật trở mặt dày công tôi luyện này của bà nội mình, sợ bị nước bọt phun tới bèn nhanh nhẹn lùi về sau một bước.
Mà một bước lùi này của cô, trong mắt Tôn Hà Lệ chính là cô đang chột dạ.
Chắc chắn là con nhóc chết tiệt này làm bài thi không được tốt, ở trong nhà hết ăn rồi lại uống một thời gian dài như vậy, sợ bị người khác mắng nên không dám nói sự thật.
"Tam Nha này, một đứa bé ngoan là không được nói dối đâu. Nếu như cháu làm bài không được tốt thì cứ thẳng thắn mà nói lại với bà nội, bà nội cháu cũng sẽ không trách cháu đâu." Tôn Hà Lệ không có ý tốt nhìn Giang Miên Miên nói.
"Thím ba, cháu nói là cháu làm bài thi cũng được." Giang Miên Miên liền lặp lại lần nữa.
"Làm tốt thì là tốt, không tốt thì là không tốt, chứ gì mà cũng được?" Tôn Hà Lệ bắt đầu móc chữ.
Giang Miên Miên cũng hơi mất kiên nhẫn: "Cũng được thì là cũng được, nếu như thím muốn biết thì cứ đợi đến ngày mai sau khi có kết quả là được biết ngay thôi mà. Với lại thím ba, nếu như mà thím dư thời gian thì quản thúc anh hai con nhiều hơn đi, hôm nay thi cử mà suýt tí nữa là anh ấy đã đến muộn rồi."
Tôn Hà Lệ thấy Giang Miên Miên lấy con trai mình ra làm bia đỡ đạn, lập tức liền trở nên hung dữ trừng mắt với cô: "Anh trai cô cũng sẽ không nói dối lừa gạt người lớn."
"Bà nội, không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây." Giang Miên Miên không muốn tiếp tục ở đây, xoay người liền hướng vào trong nhà mà đi.
Trương Quế Hoa hùng hùng hổ hổ nói ở phía sau: "Con nhóc thối, nếu thi không tốt xem xem tao có đánh chết cái thứ yêu tinh lừa đảo chỉ biết ăn biết uống mày hay không."