Lưu Văn hơi ngượng ngùng đánh hắng một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Vậy cha Miên Miên, anh giúp tôi đặt hai mươi cân bông vải nhé."
"Được, tôi chắc chắn sẽ giữ lại giúp thầy." Giang Trường Hải cười ha hả gật đầu, chỉ là đến trường học đi dạo một vòng dốc sức một chút, ông đã cầm được đơn đặt hàng năm mươi cân rồi.
Mà Lưu Văn nghĩ đến chuyện giang Miên Miên tự học, cảm thấy nên chào hỏi cha cô trước: "Cha Giang Miên Miên, có một việc liên quan đến Giang Miên Miên, tôi muốn bàn với anh một chút."
Giang Trường Hải vừa nghe thấy chuyện liên quan đến con gái mình lập tức dựng tinh thần lên nghe: "Thầy nói đi, nói đi."
"Là như này, tốc độ học tập của em Giang Miên Miên rất nhanh, những thứ mà chúng tôi dạy bây giờ em ấy đều tự học qua hết rồi, tôi đã thương lượng xong với hiệu trưởng rồi, để cho em ấy tự học theo khả năng của mình, xem thử hiệu quả thế nào, anh thấy thế nào?" Có thể dạy một học sinh thiên tài như vậy, Lưu Văn cảm thấy vừa vui mừng vừa ngại ngùng.
Giang Trường Hải vừa nghe thấy con gái nhà mình lợi hại như vậy, vậy mà tự học còn nhanh hơn tốc độ dạy của giáo viên, ông vừa kiêu ngạo vừa vui mừng, gật đầu lia lịa: "Thầy Lưu, tôi hoàn toàn nghe trường học, các thầy muốn dạy thế nào thì dạy, tôi với mẹ con bé hoàn toàn ủng hộ!"
Thấy ông ủng hộ việc tự học tích cực như vậy, Lưu Văn cũng cực kỳ vừa lòng gật đầu.
Giang Trường Hải từ trường học đi ra ngoài, nghĩ đến việc con gái nhà mình xuất sắc như vậy, ông cha như ông cũng phải vì con gái nỗ lực tạo ra điều kiện sống và học tập tốt hơn mới mới được!
Vậy là ông phắn nhanh đi chợ đen tìm ông Ngưu, mượn một chiếc xe ngựa, đem số bông mà mấy người vừa đặt lúc nãy ra ngoài.
Ông cầm hai đồng năm hào trong tay, số tiền vừa mới kiếm được để trong tay ông còn chưa nóng đã đi đến tiệm tạp hoá mua một lon sữa mạch nha.
Ông từng nghe người bán hàng nói, những bé gái trong thành phố đều uống loại sữa này, nói nó cực kỳ có dinh dưỡng.
Lúc trước con gái ông không uống sữa mạch nha đã lợi hại như vậy rồi, bây giờ uống sữa mạch nha nữa chắc chắc sau này càng lợi hại hơn những bé gái trong thành phố kia.
Giang Trường Hải nhẹ nhàng ôm sữa mạch nha đi về nhà, bị Trương Quế Hoa tinh mắt nhìn thấy, lập tức tức không nể mặt gì mà quạu mặt hỏi: "Lại tiêu tiền bậy bạ, con mua thứ gì đây?"'
Giang Trường Hải ưỡn ngực, đắc ý nói: "Sữa mạch nha, những đứa bé gái trong thành cũng uống loại này, cực kỳ có dinh dưỡng, con mua cho con gái con."
"Cái gì? Sữa mạch nha?"
Giang Quế Hoa nghe xong lời này, lập tức sầm mặt, bà chỉ vào cái đứa con vô tích của mình, chửi ầm lên: "Thằng cả, con còn mua sữa mạch nha đắt đỏ này cho nó? Mẹ thấy bị choáng đầu rồi đó."
Giang Trường Hải sợ mẹ ông lại phun nước bọt khắp mặt ông, vôi vàng lùi về sau một bước, miệng cũng không quên phản bác cực kỳ hùng hồn lý lẽ: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, sữa mạch nha này cũng không phải là cơm, con gái con đi học vất vả như vậy, con bồi bổ cho nó là đúng!"
"Con còn biết thứ đồ này không thể thay cơm à? Không phải để ăn thì mua làm gì, có tiền thì đi mua lương thực đem về nhà không được à?" Trương Quế Hoa càng nói càng tức giận, cuối cùng xắn tay áo lên tấu cho Giang Trường Hải một trận.
Giang Trường Hải là loại người đứng im cho người khác đánh à, ông ôm sữa mạch nha chạy mấy vòng quân sân.
Đại Nha và các bé gái khác đang đứng ở cửa, cố gắng thò cổ ra, muốn xem sữa mạch nha trong tay bác cả, thứ đồ này, bọn họ chỉ nghe người lớn nhắc đến mà chưa từng được nhìn thấy.
Nghe người lớn nói, đồ này rất đắt, một lon cũng phải mấy đồng, bác cả đối với Miên Miên thật tốt, đồ gì cũng mua cho cô.