Bà buồn lắm, bà không buồn vì bị mẹ chồng mắng, mà buồn vì không nấu được cho con gái bát cháo gạo.
Bà cảm thấy mình đúng là một người mẹ thất bại!
Con gái mới đi viện về, bác sĩ đã dặn phải cho con bé ăn ngon nhưng nay bà chẳng cho con gái được một bát cháo gạo.
Tô Uyển Ngọc nằm trong nhà cũng nghe thấy tiếng mẹ chồng chửi. Đợi ngừng chửi bà lập tức ngồi dậy mặc áo.
"Em làm gì thế?" Giang Trường Hải nằm trên giường hỏi.
Tô Uyển Ngọc lấy gạo trong tủ: "Em mang cho thím hai ít gạo nấu cháo."
Mấy đứa trẻ nhà chú nhà ngoan ngoãn, nhà bác cả giúp được gì tất nhiên sẽ giúp đỡ.
"Vợ anh đúng là lương thiện, anh cưới được em đúng là phúc tổ tám đời." Giang Trường Hải vừa trêu vừa nịnh vợ.
Tô Uyển Ngọc chẳng ngại đón nhận câu nịnh của chồng: "Chẳng thế thì sao."
Vừa nói bà vừa múc đầy một cốc gạo mang ra ngoài.
"Anh buộc túi vào đi."
"Tuân lệnh!"
Tô Uyển Ngọc vào bếp khi Triệu Tiểu Quên đang vừa đãi đồ vừa lau nước mắt...
Thấy có người vào vội vàng giơ tay áo quệt lau nhanh rồi mới nhìn sang: "Chị chưa ngủ hả?"
Tô Uyển Ngọc giả vờ không nhìn thấy thím hai khóc, bà đưa cốc gạo cho thím hai: "Thím hai cầm chỗ gạo này mà nấu cháo cho Chiêu Đệ, cho con bé ăn ngon mới chóng khoẻ."
Nhìn cốc gạo đầy trước mặt, Triệu Tiểu Quyên định không nhận vì nhà mình nợ nhà bác cả rất nhiều ơn tình.
Song do thương con gái quá, bà vẫn cầm lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn chị."
"Thím khách sáo làm gì, chị cũng là mẹ chị hiểu mà, chị cho nhà thím được một cốc gạo. Thôi cũng muộn rồi, thím nấu nhanh nhanh ăn xong sớm mà còn nghỉ ngơi." Tô Uyển Ngọc vỗ tay thím hai rồi trở về nhà.
Triệu Tiểu Quyên nấu cháo trong nhá nhem nhưng chỉ nấu nửa cốc gạo kèm với hai củ khoai lang, chứ không nấu hết sạch cả cốc.
Khoai lang ngọt lại thêm gạo trắng, một lát sau nồi cháo đã toả hương thơm ngọt.
Bà bê bát cháo gạo khoai to về nhà, cười nói: "Mẹ nấu cháo gạo khoai cho con rồi này Chiêu Đệ."
"Mẹ lấy đâu ra gạo vậy ạ?" Chiêu Đệ ngạc nhiên.
Bà nội mới mắng mẹ xơi xơi, chắc chắn sẽ không cho bà gạo.
"Nhà bác cả cho mẹ đấy."
Triệu Tiểu Quyên giải thích rồi giục: "Mẹ đợi nguội bớt mới bưng về, con mau ăn hết đi, ăn xong là ngủ ngon."
Chiêu Đệ nghe vậy không nói rõ được cảm xúc trong lòng.
Cô không phải người không biết biết ơn, dù nhà bác cả có mục đích gì thì quả thật nhà bác ấy vẫn trao cho chị em cô hơi ấm mỗi khi họ khó khăn nhất.
Đại Nha đứng bên nói khẽ: "Hai bác lúc nào cũng tốt với chị em con."
Triệu Tiểu Quyên gật đầu, nhân cơ hội dạy các con: "Thế nên mai này các con lớn khôn cũng phải hiếu thảo với cha mẹ như vậy."
Chiêu Đệ mấy máy môi, lại nữa rồi.
Chỉ tiện tay giúp đỡ nhỏ nhưng chị em cô bé phải trả ơn to lớn.
Cô không muốn tiếp tục chịu đựng nữa, cô hỏi nhỏ: "Mẹ ơi, nhà mình có thể chuyển ra ở riêng được không ạ?"