Giang Trường Hải lập tức dỗ dành nói: "Con gái, Chúng ta đâu có đọc sách, chỉ phụ đạo một chút thôi, không mêt đâu, hơn nữa con nghĩ xem, nếu con học hết kiến thức trong hai tháng này, sau khi đến trường học với một tay bản lĩnh đó, chắc chắn thầy cô và bạn học đều cảm thấy con cực kỳ thông minh, bao oai phong."
"Oai phong như vậy con không muốn chút nào." Miên Miên lắc đầu hệt như trống lúc lắc, chơi cùng một đám nhóc con thì có gì oai phong đắc ý chứ.
Tô Uyển Ngọc tức thì giả nhăn mặt: "Không muốn cũng phải muốn! Con từng hứa nhất định sẽ thi lên cấp ba, dẫn cha mẹ lên thành phố sống đó."
Giang Miên Miên chớp chớp mắt: "Con không học cùng chị Ái Bảo cũng có thể thi đậu cấp ba."
Lâm Ái Bảo chỉ là học sinh cấp hai, mà dù gì cô cũng là sinh viên đại học, nếu thật sự muốn so thì chưa biết ai dạy ai đâu.
Nghe vậy, hệ thống lập tức nhảy ra đả kích cô: "Kí chủ, khuyên cô đừng quá tự tin, mặc dù trình độ học vấn của lab không cao như cô, nhưng nền tảng của cô ấy rất vững chắc, thành tích các khoa cũng rất tốt. Ngược lại là kí chủ cô đó, tốt nghiệp nhiều năm như vậy kiến thức cũng quên gần hết rồi."
Tô Uyển Ngọc lại đổi vẻ mặt: "Mẹ rất hiểu con." Vẻ mặt hết lòng tin tưởng nói: "Con lười như vậy, nhất định lên lớp cũng lười biếng nghe giảng, không bằng bây giờ học với chị Ái Bảo trước một ít."
Giang Miên Miên liên tiếp bị hai đợt đã kích: "... Chắc chắn con sẽ chăm chỉ nghe giảng."
Mặc dù cô thật sự không có ý định này, nhưng cho dù không nghe giảng, chính cô đã thi hai lần chắc chắn cũng không có vấn đề gì."
Đối với sự tự tin và lạc quan mù quáng của kí chủ, hệ thống chỉ "Ha hả" hai chữ.
Đợi đến lúc đó ký chủ sẽ biết giờ phút này cô ngây thơ đến mức nào.
"Không được, bây giờ ngay cả để người khác phụ đạo con cũng không vui, đến khi tới trường học nhất định càng không chịu học tập." Tô Uyển Ngọc đặc biệt kiên trì nói.
Giang Trường Hải thấy vợ và con gái cứ mãi giằng co liền lập tức nhảy ra hoà giải: "Như vậy đi, không cần Miên Miên phải theo chị Ái Bảo học hết hai tháng, chỉ cần học hết nửa cuốn sách là được. Con gái thông minh như vậy, chắc chắn chỉ tốn mấy ngày sẽ học hết, đúng không?"
Giang Miên Miên suy nghĩ một lúc, sau đó giả vờ miễn cưỡng nói: "Chúng ta nói trước rồi đó, chỉ cần con học xong nửa cuốn sách, mẹ không được ép học tiếp những ngày còn lại đó."
Tô Uyển Ngọc nhẹ nhàng nhướn mày: "Chỉ cần con học xong nửa cuốn sách, con muốn làm gì cũng được."
"Thành giao! Con phải đi ngủ rồi!" Giang Miên Miên nghiêng đầu sang chổ khác, mừng thầm trong lòng.
Sách giáo khoa lớp một mỏng như vậy, nửa ngày liền xem xong chứ đừng nói nửa quyển.
Mà Tô Uyển Ngọc và Giang Trường Hải càng thản nhiên liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười ngầm hiểu với nhau----- kế hoạch thành công!
Hệ thống nhìn hết tất cả những chuyện phát sinh nãy giờ... một nhà ba người này đều là diễn viên xuất xắc, giải Oscar đúng là nợ mấy người một chiếc cúp.
Phòng cách vách, Tôn Lệ Hạ quệt miệng chua xót nói: "Không phải chỉ thuộc vài bài thơ thôi sao? làm gì đến nổi khiến thôn trưởng vui vui vẻ vẻ tiễn con gái qua dạy cho nó chứ?!"
Ban đầu khi con trai bà ta đi học thôn trưởng cũng đâu có quan tâm một câu.
Ngược lại ngữ khí của Giang Trường Đào càng bình tĩnh hơn: "Trẻ con bình thường không thuộc hết nhiều thơ và bảng cửu chương như vậy, đứa trẻ Tam Nha thực sự có vài phần thông minh."
Lúc ông tám tuổi còn đang chơi bùn đó, đừng nói là thuộc thơ, đến tên của mình còn không biết.
"Chí Văn Chí Võ của chúng ta cũng có thể thuộc! Hơn nữa số thơ bọn nó thuộc còn nhiều hơn con bé đó!" Tôn Lệ Hà không phục nói, trong lòng bà ta con của mình là thông minh ưu tú nhất.