Vậy cũng được, ông liền thương lượng với Thiệu Kiến Quốc: "Đồng chí, tôi mua khá nhiều, anh có thể bớt chút cho tôi được không?"
Thiệu Kiến Quốc không trả lời có bớt được không mà thử thăm dò: "Vậy cậu muốn mua bao nhiêu?"
Giang Trường Hải duỗi một ngón tay ra: "Một trăm cân, tôi mua một trăm cân, anh coi thế nào rồi bớt tôi chút đỉnh."
Thiệu Kiến Quốc tính tiền: "Một cân bán năm hào năm, không rẻ hơn được đâu. Chúng tôi đi xa như vậy, nào là tiền công tiền ăn tiền ơ, đều đắt lắm đấy, đâu thể quỵt được."
Thật ra đồ họ bán không tính là quý, nhưng số lượng nhiều nên mới dễ bán hơn.
Giang Trường Hải nghe ông ta tính toán, một tia sáng vụt qua, ông bỗng nghĩ ra cách kiếm tiền mới.
"Đồng chí, hay là như vầy. Tôi cũng có quen biết khá rộng, để tôi giúp anh tìm nguồn tiêu thụ, còn anh chia tiền lời cho tôi. Chúng ta cùng hợp tác, được chứ?"
Thiệu Kiến Quốc nghe vậy, đôi mắt sáng lên: "Đồng chí, cậu nói thật à?"
Ông ta ở lại đây một ngày không bán được đã mất rất nhiều tiền để ăn ở ngủ lại rồi. Bây giờ có người đồng ý giúp đỡ, ông ta cầu mà không được ấy chứ.
"Trước giờ tôi chưa từng nói dối." Giang Trường Hải nghiêm mặt thề thốt.
Thấy ông muốn bán bông giúp mình thật, Thiệu Kiến Quốc cũng không tính toán chi li nữa. Ông ta vung tay lên, cực kỳ rộng lượng nói: "Đồng chí, nếu cậu bán hết bông giúp tôi được thì một cân tôi chia cậu năm phần lời, còn nếu cậu mua thì tôi bán cậu năm hào một cân."
Giang Trường Hải nghe vậy, trong lòng mừng thầm, một cân mình lấy năm phần lời, dù không nhiều nhưng được cái hàng nhiều.
Mà người bán hàng còn bảo mấy người này mang cả một lượng hàng lớn từ miền Bắc tới đấy. "Được, vậy quyết định thế nhé?"
"Thành giao."
Hai người nhìn nhau, ai cũng cảm thấy mình lời to.
Giang Trường Hải dùng giọng điệu quen thuộc: "Ông anh, bây giờ chúng ta cũng đang hợp tác rồi, nếu gọi đồng chí nữa thì khách sáo lắm. Không biết anh tên gì?"
Thiệu Kiến Quốc cũng cảm thấy thế, ông ta tự giới thiệu mình: "Tôi tên Thiệu Kiến Quốc, lớn hơn cậu mấy tuổi nên cứ gọi ông anh là được."
"Được, anh Thiệu. Tôi họ Giang, anh cứ gọi tôi là Trường Hải."
"Anh Thiệu, có phải cũng nên dẫn tôi đi xem hàng không? Để khi tôi ra ngoài tìm nguồn tiêu thụ còn có cái mà nói chứ." Giang Trường Hải đề nghị.
Thiệu Kiến Quốc vỗ lên đầu mình, cười bảo: "Nhìn tôi này, vui quá quên chuyện chính luôn. Hàng tôi để trong một ngôi nhà dân bên kia nhà ga, để tôi dẫn cậu tới xem."
Giang Trường Hải đi theo Thiệu Kiến Quốc xem hàng, thấy quả thật là bông mới. Ông yên tâm hơn, đưa năm mươi đồng cho Thiệu Kiến Quốc trước để mua một trăm cân bông.
Nhà ông không có chỗ để, đành nói với Thiệu Kiến Quốc tạm để ở chỗ ông ta trước, hai hôm nữa tới lấy sau.
Sau khi bàn xong xuôi, Giang Trường Hải lái xe bò về thôn.
Lúc này ở công xã đang là tiết ngữ văn lớp bốn. Giáo viên Mạnh Vệ Đông viết từ mới trong bài lên bảng đen, lần lượt dạy cách phát âm cho học sinh, rồi giải thích ý nghĩa của nó.
Đang nói thì thấy thiên tài nhỏ được mọi người công nhận ngồi hàng đầu cứ cúi đầu mãi, không đọc từ mới cùng các học sinh khác.
Ông ta nghĩ có lẽ do còn nhỏ nên không chú ý được lâu, hay bị mất tập trung.
Thế là cầm thước gõ nhẹ hai cái lên bảng đen, thấy Giang Miên Miên ngẩng đầu mới tiếp tục dạy.