Lúc này bà cụ lại cố ý lấy lòng, không chỉ bà ta khó chịu, mà ngay cả Triệu Tiểu Quyên cũng thấy không quen.
Ban đầu khi bà cụ miễn cưỡng "cười" một tiếng, Triệu Tiểu Quyên còn giật nảy mình, sau đó nghe bà cụ nói mới vừa mừng vừa sợ.
Hiện tại bà cụ đã chủ động nói vậy, đương nhiên bà cũng phải gật đầu không ngừng: "Vâng ạ, cảm ơn mẹ. Việc trong nhà Đại Nha, Nhị Nha cũng làm được, chắc chắn sẽ không trễ nải việc gì đâu ạ."
"Ừm." Trương Quế Hoa không mặn mà gì, khẽ đáp một tiếng rồi rời khỏi phòng.
Đại Nha, Nhị Nha nghe chuyện thì cũng vui mừng thay em mình. Chỉ cần Chiêu Đệ có thể nghỉ ngơi thật tốt thì mấy cô bé có phải làm thêm việc cũng chẳng là gì.
Chỉ có Chiêu Đệ lạnh nhạt nhìn mọi chuyện xảy ra.
Cô hiểu rất rõ bà mình. Bà ta chủ động cho mình nghỉ ngơi, không phải là vì hai chị gái đã làm thay cô hết rồi à.
Còn bà ta lại chẳng thua thiệt gì, vậy mà còn làm cả nhà lão nhị ngu ngốc cảm ơn bà ta, đúng là lắm trò thật.
Bây giờ cô trùng sinh trở về, đừng ai chán sống dám bắt nạt người nhà cô!
Nhưng mà thật sự là lúc này đầu cô đau đớn cực kỳ, tỉnh được một lúc thì lại thiếp đi, ngủ thẳng tới giờ cơm tối.
Bởi vì mùa đông nên thức ăn mau nguội, mà ăn đồ ăn nguội dễ đau bụng, nếu vậy thì không còn ai làm việc nữa mất.
Trương Quế Hoa đã tính trước chuyện này.
Vì thế mùa đông hằng năm, Trương Quế Hoa sẽ đặc cách cho phép mấy cô nhóc lên bàn cùng ăn cơm.
Nhưng việc mùa đông không nhiều, mấy cô nhóc không được ăn quá nhiều, chỉ được ăn nửa chén lương thực khô.
Không như những người khác, muốn ăn bao nhiêu thì tùy.
Trên bàn cơm, nếu có ai dám gắp nhiều đồ mặn quá, Trương Quế Hoa sẽ hung dữ trừng mắt nhìn họ.
Cũng may là bát cơm sứ bình thường của nông thôn rất lớn, cho dù là nửa bát lương thực khô thì cũng đủ cho mấy cô nhóc no tám phần.
Mấy cô nhóc đã sớm quen đãi ngộ này rồi, lúc ăn gắp rất ít thức ăn, chỉ cúi đầu nhìn cơm trong chén.
Chỉ thỉnh thoảng nhân lúc bà cụ không để ý mới lén lút gắp một chút đồ ăn dính dầu.
Chiêu Đệ nhìn gia đình vừa lạ vừa quen này, tâm trạng đúng là một lời khó nói hết.
Cô cầm đũa đâm đâm vào lương thực khô trong bát, cảm thấy có ăn cũng không nuốt nổi.
Mặc dù kiếp trước bà cụ cũng lấy hết tiền nhà cô đi, nhưng cô cũng được ăn trong xưởng.
Trong xưởng không cho công nhân dùng tiền, nhưng đất nước phát triển nhanh chóng, gạo bắt đầu thay thế lương thực khô, xuất hiện trên hàng ngàn bàn cơm của các hộ gia đình.
Bởi vì dù là nhà ăn của xưởng thì cũng có gạo có cơm, thêm hai món chay, mỗi tuần còn có hai ngày nấu thịt cải thiện bữa ăn.
Tục ngữ có câu, từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo mới khó. Chiêu Đệ ăn gạo cơm đã quen, bây giờ bắt cô ăn lương thực khô thì sẽ thấy cấn họng.
Nhưng những người khác trong nhà họ Giang có ai để ý Chiêu Đệ đâu, họ đang bận cúi đầu ăn cơm, chỉ có Triệu Tiểu Quyên thấy.
"Chiêu Đệ, con sao thế? Mau ăn cơm đi con, lát hồi không còn mà ăn đấy."
"Dạ." Chiêu Đệ không muốn làm mẹ lo lắng, cầm đũa gắp thêm miếng nữa.
Trong miệng nhai lương thực khô, ánh mắt lại vô thức nhìn qua Giang Miên Miên bên cạnh đang ăn cơm.
Hạt cơm trắng trẻo tỏa ra mùi hương quyến rũ, khiến miệng cô không ngừng tiết ra nước bọt.