Giang Miên Miên:...... Cũng không cần thiết phải thế.
Ngẫm nghĩ chốc lát, Giang Trường Hải lại nói: "Học mệt thì nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng nhất, biết chưa?"
"Vâng vâng, con biết rồi mà." Giang Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu.
Một lát sau, bước đi của cô càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng hẳn lại, đáng thương tội nghiệp ngước đầu nhìn người cha già nhà mình, "Chân con đau."
Giang Trường Hải cúi đầu xem xét, bàn chân nhỏ nhắn không hề hấn gì, nhất định là lười rồi.
"Sao thế, đi không nổi nữa rồi?"
Giang Miên Miên thành thật gật đầu, đưa tay ra nói: "Vâng, con muốn cha cõng."
Giang Trường Hải vừa ngồi xổm xuống vừa nói đùa: "Hôm nay cha tới tới lui lui nhiều nên trên người mồ hôi nhễ nhại, Miên Miên không chê người cha hôi hám sao?"
Giang Miên Miên thoáng chốc bổ nhào tới: "Không chê!"
Lưng của cha cô thật lớn thật vững chắc nha!
"Không chê là tốt rồi." Giang Trường Khải cười tủm tỉm một tay xách sọt, một tay đưa con gái cõng lên trên lưng.
Giang Miên Miên vùi mặt trên tấm lưng của cha già, lẩm bẩm lầu bầu làm nũng: "Cha là đối tối với con nhất trần đời rồi, con muốn cha cõng con cả đời cơ."
"Được được được, cha sẽ cõng con cả một đời." Giang Trường Hải vui vẻ: "Nhưng mà tuyệt đối không được để cho mẹ con nghe được nhé, nếu không mẹ con lại ghen tị."
Giang Miên Miên lè lưỡi: "Con cũng chỉ lén nói với cha thôi."
Suốt cả chặng đường hai cha con cười nói vui vẻ, về đến cổng thôn, một chú chuột cực to nhảy tót qua trước mặt hai người cực kỳ nhanh, chui vào trong bụi cây rồi không thấy đâu nữa.
Giang Trường Hải "chậc" một tiếng, cảm khái nói: "Con chuột này to thật đấy, chắc hẳn là đã ăn vụng bao nhiêu lương thực rồi!"
Nếu như không phải là lúc này trên lưng ông còn có cô con gái, chắc chắn sẽ bắt con chuột mập mạp kia làm thịt.
Nghe vậy, Giang Miên Miên nhanh trí cử động, tức tốc cho hệ thống học bá mở dụng cụ thăm dò ra.
Quét qua liền thấy ngay con chuột kia chui vào dưới một đống có ánh sáng màu vàng óng cực kỳ chói mắt.
Cô lập tức trở nên kích động, chắc chắn là lương thực!!
Một khối màu vàng óng lớn như vậy thì phải có biết bao nhiêu lương thực đây chứ!
Lần này đúng thật là phát tài rồi!
Thế nên ngón tay đưa ra chỉ vào hang chuột kích động nói: "Cha, con nhìn thấy con chuột kia chui vào hang chuột rồi, chuột đều thích giấu lương thực, bên trong chắc chắn là có đồ!"
Giang Trường Hải dọc theo ngón tay của con gái quan sát kỹ lưỡng ba bốn lần, mới phát hiện cái ổ chuột cực kỳ khuất, tức khắc cũng vui mừng: "Giỏi lắm, trốn cũng thật kỹ!"
Nói xong lập tức thả con gái xuống, dùng dụng cụ hôm nay mang theo lên núi bắt đầu đào hang chuột.
Còn Giang Miên Miên thì lại vô cùng tự giác chạy tới đầu đường canh chừng, cũng may là giờ này người trong thôn vẫn còn đang làm việc ở ngoài đồng, cơ bản cũng không có người nào ngang qua đây.
Khoảng tầm mười phút, Giang Trường Hải mừng rỡ hô to một tiếng, trong tay bưng một đống hạt ngô và đậu phộng mừng rỡ đến độ chỉ thấy răng chứ chả thấy mắt đâu nữa: "Có lương thực, thật sự là có lương thực!"
Lúc này đúng thật là cái gì cũng không quan tâm đến, không làm gì mà có được nhiều lương thực như thế này cũng không khác gì so với tự nhiên nhặt được!
Giang Miên Miên cũng tươi cười như một đóa hoa, có được đống lương thực này cũng có thể đổi được rất nhiều siêu siêu nhiều bánh bao và thịt đấy nha!
Đợi đến sau khi hơi bình tĩnh lại, Giang Trường Hải lại lấy đất lấp lại hang chuột: "Hai cha con ta về nhà trước đã nhé, đợi đến khi trời tối lại đào lương thực ra."
"Vâng vâng." Giang Miên Miên gật đầu, để người trong thôn nhìn thấy được thì đúng thật là phải dâng hiến.
Sau cùng Giang Trường Hải còn dùng một vài cành cây khô và đá cẩn thận che kín miệng hang lại, kiểu này thì cho dù có quan sát tỉ mỉ cẩn thận cũng sẽ không nhìn ra được bất kỳ manh mối nào.
Trở về nhà với tinh thần sảng khoái, cụ nhà cùng với cô con dâu thứ hai và thứ ba bận bịu ở trong nhà bếp, hai cha con lén lút chuồn vào trong phòng mình trước.