Hai cô bé đưa đề toán ban ngày không hiểu ra, Giang Miên Miên nhìn lướt qua một cái liền bắt đầu giảng giải cho hai cô.
Giang Miên Miên giảng giải hết những chỗ mà tụi cô không hiểu, Nhị Nha chăm chú nhìn Giang Miên Miên, mặt mũi tràn đầy khao khát hỏi: "Tam Nha, em có thể nói cho tụi chị biết trường học trông như thế nào không?"
Mặc dù trường tiểu học công xã cách chỗ này cũng không được tính là xa, nhưng mà Đại Nhà và Nhị Nha từ lúc còn bé xíu đã phụ việc giúp gia đình nên căn bản không có thời gian rảnh dành riêng cho mình.
Cho nên tụi cô lớn ngần này rồi mà đến cả thôn Thạch Kiều cũng chưa từng được đến qua, lại càng chưa từng được thấy qua trường học 'trong truyền thuyết' kia.
"Trường học cũng không khác gì với thôn của chúng ta đâu, cũng chỉ là mấy căn phòng đất và một mảnh sân rộng lớn, bên trong mỗi phòng học có một tấm bảng đen bự, giáo viên sẽ dùng phấn trắng viết chữ lên trên ấy."
Giang Miêu Miêu hờ hững miêu tả, một người ở thế kỷ 21 đã từng được nhìn thấy tòa nhà cao tầng như cô cũng đều thấy vô cảm đối với phòng gạch đỏ hiếm có nhất ở thời điểm hiện tại, nhưng hai cô bé lại nghe đến say sưa mê mẩn.
Giang Miên Miên biết, hai cô bé là khao khát được đến trường, hy vọng có thể thông qua sự miêu tả của mình để tưởng tượng bản thân cô bé ở bên trong đó.
Nghĩ đến những điều này trong lòng cô đột nhiên có chút chua xót, nhưng phần nhiều hơn là thấy may mắn.
Nếu như không phải bản thân mình có được một người cha trọng nam khinh nữ thì sợ rằng số mệnh của cô cũng sẽ giống như hai cô bé này thôi nhỉ? Mặc dù bản thân cô sẽ không chấp nhận số mệnh nhưng chắc chắn cũng sẽ không được hạnh phúc như ở hiện tại.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói với hai người: "Chị cả, chị hai, cho dù là không đến trường thì vẫn có thể ở nhà học tập như ở trường được đó. Hai chị có chỗ nào không hiểu thì cứ đến hỏi em, nếu như em không biết sẽ đến hỏi thầy cô giáo, học hỏi nhiều thêm cũng tốt mà, tương lai nếu như trong thị trấn cần tuyển công nhân vậy chắc chắn sẽ cần đến người biết chữ."
Mặc dù hiện hai cô bé không được đi học nhưng mà các cô tự biết chủ động học tập đây đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi, cũng là bước đầu tiên để thay đổi số mệnh của mình.
Nghe vậy, đôi mắt của Nhị Nha ngay lập tức trở nên sáng ngời: "Tam Nha, em nói thật sao? Sau này tụi chị cũng có cơ hội vào thị trấn để làm công nhân sao?"
Đối diện với đôi mắt ngập tràn hy vọng của Nhị Nha, Giang Miên Miên cũng ra sức gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi, chỉ cần là các chị cố gắng học tập sau này sẽ luôn có cơ hội thôi."
Nhất là Nhị Nha, khá thông minh lại còn chịu khó học tập, những lúc làm việc còn nhỏ giọng học thuộc những câu thơ cổ trong sách giáo khoa.
Nhưng hiện tại cô thấp cổ bé họng nên cũng không có cách nào để giúp được hai cô bé, đến cả cơ hội học tập này của cô cũng là cha cô la lối om sòm đòi sống đòi chết mới xin được.
Hai cô bé ở trong phòng cả rất lâu mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Còn Giang Miên Miên hào hứng vào trong không gian của hệ thống: "Hệ thống, đến lúc khen thưởng rồi!"
Hệ thống biết rõ còn cố hỏi: "Khen thưởng gì?"
"Lần thi này ta thi được hai con 100 điểm có thể được nhận 10 điểm trí lực." Giang Miên Miên nói cực kỳ lớn tiếng, tính cả hai kiếp người thì đây cũng là lần đầu tiên cô thi được trọn điểm đấy!
Đứng nhất của cả kỳ đấy nhé, một người học dốt như cô sao có thể không kích động cho được!
Hệ thống không nhanh không chậm nói: "Ký chủ, chỉ có học xong hết cả quyển sách mới có thể căn cứ vào thành tích của cuộc thi mà phát thưởng, sách giáo khoa lớp bốn cô chỉ mới học được một nửa."
Giang Miên Miên:...... cô đúng thật là quên mất tiêu luôn.
Vì vậy lên tiếng: "Nếu thế thì thôi vậy, chờ đến cuối kỳ vậy."
Bây giờ cô đã không cần thiết phải học hết sách giáo khoa trước thời hạn nữa rồi, mệt chết được! Hệ thống lại có lòng tốt mà nhắc nhở: "Ký chủ, thời gian sử dụng công cụ thăm dò của cô chỉ còn lại ba phút thôi."
Ký chủ là một con cá mặn, không đạp cho một cái thì không biết tự mình làm việc.