Bên kia Giang Trường Hải đã bưng hai bát sữa mạch nha trở lại. Giang Miên Miên không nhận lấy ngay mà lại hỏi: "Cha, còn phần cha đâu?"
Giang Trường Hải đáp: "Mang ba bát sẽ không tiện lắm, lát cha sẽ xuống bếp uống một bát sau."
Nếu chỉ có hai bát thì ông sẽ nhường hết cho vợ và con gái, nhưng một hũ sữa mạch nha lớn như thế, ông cũng có phải người sẽ để bản thân chịu thiệt đâu.
Mà sau khi uống hết còn có thể mua nữa đó!
Giang Miên Miên nghe vậy mới bưng bát lên uống ừng ực.
Đã lâu không nếm vị sữa ngọt ngào, cô có cảm giác như sắp khóc tới nơi ấy.
Thấy thế, Giang Trường Hải liền nói: "Khi nào uống hết cha lại mua thêm cho con."
Bên ngoài miệng Giang Miên Miên có dính một vòng râu sữa. Cô chớp chớp mắt nhìn cha mình, nặng nề gật đầu: "Cha, con biết cha là tốt nhất mà."
Tô Uyển Ngọc cũng cười nhẹ nhìn Giang Trường Hải, khen ông: "Anh Hải, anh là người đàn ông tốt nhất thế giới."
Giang Trường Hải cười ha hả nhìn vợ con mình ngồi trên giường uống sữa mạch nha, cảm thấy lòng mình còn ngọt ngào hơn cả mật đường.
Đúng là kiếm tiền chẳng dễ dàng gì! Hao phí chất xám, nào có nhẹ nhàng hơn việc làm chân tay đâu.
Đã quen lười biếng dùng mánh khóe kiếm tiền rồi nên không chịu được khổ cực. Giang Trường Hải thầm suy nghĩ trong lòng, sau khi kiếm xong số tiền kia ông sẽ nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian, chờ khi nào xài hết tiền trong tay rồi lại nghĩ cách kiếm lại sau.
Sáng hôm sau trời vừa rạng sáng, Giang Trường Hải đã dẫn con gái mình và ông Ngưu tới tìm Thiệu Kiến Quốc ở nhà trọ.
Hai bên một tay giao tiền, một tay giao hàng. Ông Ngưu có mướn một chiếc xe ngựa, phải kéo đi kéo về mấy lần mới chở hết bông về nhà được.
Giang Trường Hải nhờ ông Ngưu kéo luôn bông mình mua về nhà ông ta luôn đi. Thiệu Kiến Quốc chỉ thuê nhà dân một thời gian thôi, chờ bán bông xong thì phải trả phòng lại.
Sau khi ông Ngưu chở bông về hết, Thiệu Kiến Quốc nhìn năm mươi cân bông còn sót lại trong phòng, trong lòng cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở phào một hơi.
"Anh Thiệu thấy sao? Tin người anh em này đúng là không sai lầm nhỉ?" Giang Trường Hải cười hỏi.
"Không sai, quả nhiên là người anh em Trường Hải giỏi, chưa tới một ngày mà bán được nhiều bông như thế, may mà tôi gặp được cậu." Thiệu Kiến Quốc khen ông luôn mồm.
"Anh Thiệu cứ yên tâm, tôi còn có mấy người bạn nữa cũng cần mua bông. Lát nữa tôi sẽ dẫn họ tới, bán hết số bông còn lại của anh luôn. Ngày mai anh có thể về nhà rồi, nếu sau này có hàng gì tốt thì đừng quên người anh em này là được."
"Người anh em yên tâm, quên ai thì quên chứ tuyệt không quên cậu. Sau này chúng ta sẽ thường xuyên hợp tác đấy."
Ấn tượng về Giang Trường Hải trong mắt Thiệu Kiến Quốc thật sự rất tốt. Ông ta cảm thấy Giang Trường Hải vừa quen biết nơi cung tiêu xã, lại còn là người có năng lực có quan hệ. Nếu giữ quan hệ tốt với ông, chắc chắn sẽ lời chứ không lỗ.
Chiều đó, Giang Trường Hải tới tìm hàng thịt nọ để báo đáp, dù sao cũng định mua thịt lâu dài ở đây.
Người bán thịt nghe thấy mua bông mà không cần phiếu bông, vội vàng tìm họ hàng. Cộng lại thì vừa đủ mua hết năm mươi cân bôn bông còn lại.
Giang Trường Hải giúp Thiệu Kiến Quốc bán chín trăm cân bông, kiếm lời về bốn mươi lăm đồng, lại một lần nữa ăn quả ngọt.
Đếm hôm đó, ông đặt bốn mươi lăm đồng lên đầu giường. Ba người một nhà tụ lại một chỗ, nhìn xấp tiền thật dày kia.
Tô Uyển Ngọc ngưỡng mộ nhìn Giang Trường Hải, nói: "Cha nó à, anh thật sự giỏi quá đi, chỉ khua môi múa mép thôi mà đã kiếm được bộn tiền! Còn sướng hơn bọn em phải làm việc vất vả kiếm điểm chấm công ấy."