Úc Thừa nhận tiền rồi rút ra hai tờ một đồng đưa cho Giang Miên Miên: "Cừu Non, đây là tiền công hôm nay của em."
"Cho em thật sao?" Giang Miên Miên mừng rỡ, hai đồng với một đứa trẻ mà nói là một số tiền cực lớn, tiền mừng tuổi năm mới mà cô nhận được cũng mới chỉ có hai hào.
Úc Thừa vươn tay khẽ xoa mái tóc mềm như nhung của cô: "Nếu không có em hô hào mời chào khách thì đợt mua bán tối này của chúng ta cũng không thành."
Nếu như đặt vào trước đây, cậu căn bản là xem thường mấy đồng tiền này, sẽ đem cho hết mà chẳng để tâm gì.
Lúc này chẳng biết sao lại một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, trong tay đại thiếu gia cũng chỉ có chút ít này.
"Cảm ơn anh Úc." Giang Miên Miên mới rạng rỡ nhận lấy, cũng không so đo cậu vò rối đầu tóc mình, giọng vừa non nớt lại cực kỳ ngọt ngào.
Giang Trường Hải vừa nghe cũng lập tức lấy ra hai đồng: "Cha cũng đưa con hai đồng nè."
"Cảm ơn cha." Giang Miên Miên nhận lấy bốn đồng tiền kếch xù, cười đến mức đôi mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Tô Uyển Ngọc không rõ con gái mình đã làm gì bèn lên tiếng hỏi: "Hôm nay Miên Miên đã làm gì thế?"
"Lúc mới bắt đầu bán hạt dưa không rao bán, người đến coi phim cũng không hay biết chúng ta đang bán hạt dưa nên chẳng ai mua, cuối cùng Miên Miên hô hào lên mới dần dần có khách đến mua. Để chào hàng, Miên Miên phải gọi cả nửa ngày trời đấy."
Giang Trường Hải giải thích xong lại dịu dàng nói: "Con gái, cổ họng con có đau không thế? Cha pha cho bát mật ong uống nhé, ngày mai đừng đi với cha nữa, gào thét đến rát cổ họng cha sẽ xót."
Tô Uyển Ngọc vừa nghe chuyện là như vậy, lập tức khen ngợi Giang Miên Miên một tràng: "Giỏi quá, con gái chúng ta khôn lớn rồi, đã có thể giúp kiếm tiền luôn rồi."
Hiếm khi được mẹ mình khen ngợi một lần, Giang Miên Miên còn đang tươi cười đắc ý hưởng thụ thì đột nhiên Tô Uyển Ngọc vươn tay rút lấy tiền trong tay cô: "Số tiền này mẹ cất giữ giùm con trước, con cần thứ gì mẹ sẽ mua cho con."
"Mẹ, đây là tiền con tự kiếm được, con muốn tự mình cất giữ." Giang Miên Miên nhìn bốn đồng còn chưa cầm được nóng tay thế mà chớp mắt đã phải chuyển chủ, bĩu môi không vui mà kháng nghị.
Tô Uyển Ngọc mặt mũi nghiêm túc dạy bảo: "Không được, con nít không được cầm nhiều tiền trong tay như thế."
Giang Miên Miên rất muốn nói cô cũng không phải là một đứa trẻ thực thụ nhưng lại không thể nói, chỉ có thể phồng má hờn dỗi.
Nhưng cũng không phải là thật sự hờn dỗi, chỉ là thích cảm giác mình có tiền trong tay.
Nhưng thôi bỏ đi, dù sao thường ngày cô cần thứ gì cha mẹ cũng đều mua cho cô, bản thân cầm tiền thật sự cũng không xài tới.
Giang Trường Hải mắt thấy toàn bộ quá trình cô con gái kho bạc nhỏ của mình từ vùng lên đến biến mất, cực kỳ không phúc hậu cười trộm một tiếng.
Khóe miệng Úc Thừa cũng hơi vểnh lên, cảm thấy dáng vẻ này của cô rất đáng yêu, kiềm chế không đi đến chọc chọc quai hàm căng phồng của cô.
Trong bốn người, sau khi một người uống xong bát nước mật ong nóng hổi, Úc Thừa bắt đầu nói vào chuyện chính: "Chú Giang, ngày mai chúng ta rang nhiều hạt dưa hơn để ra ngoài bán đi, cũng chỉ có hai ngày này là có thể kiếm được nhiều hơn chút đỉnh."
"Hửm? Sao cháu lại nói vậy?" Giang Trường Hải vẻ mặt khó hiểu hỏi
Úc Thừa giải thích: "Hạt dưa, thứ đồ này ai cũng có thể rang được, chỉ cần có gan lớn thì họ cũng có thể bán được, nên chúng ta tranh thủ lúc bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng thì nắm bắt thời gian mà nhanh kiếm một bộn tiền."
Giang Trường Hải trước tiên là sửng sốt, theo sau đó rất nhanh liền hiểu ra ý cậu, việc có thể kiếm được tiền thì mọi người cũng đều muốn làm.
Sau khi nghĩ thông lại có cái nhìn khác với Úc Thừa, không ngờ ở cái độ tuổi xíu xiu mà đã có thể suy nghĩ được chu đáo và tỉ mỉ như vậy, không hổ là tiểu thiếu gia đến từ Thủ Đô.