"Á, anh làm gì vậy?" Giang Miên Miên đột nhiên bị ôm, giật nảy mình.
Úc Thừa ngược lại rất bình tĩnh: "Phía trước em đều bị người chắn mất, tự em ngồi đây, cái gì cũng đều không xem được."
Giang Miên Miên cảm giác có chút không quen, dù sao cô bên trong là người trưởng thành, giờ lại ngồi ở trên đùi một cậu bé, vẫn cảm thấy ngại ngùng.
Chẳng qua nhiệt độ cơ thể trên người Úc Thừa cao hơn chính mình rất nhiều, ngồi ở trên người cậu, cả người đều ấm áp.
Cô ngẩng đầu nhìn Úc Thừa một chút, thấy vẻ mặt không có chuyện gì của cậu, cũng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.
Dù sao vỏ bọc hiện tại của cô vẫn chỉ là một đứa nhóc tám tuổi, đối phương khẳng định là coi mình làm em gái mà chăm sóc.
Vừa nghĩ như thế, cô cũng bình tĩnh lại.
Hai người xem phim xong đã hơn tám giờ, hơi đợi một chút, Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc liền khấp khởi vui mừng quay trở lại.
Nhìn xem là biết tất cả hạt dưa khẳng định cũng đều bán hết rồi, người một nhà liền vô cùng cao hứng trở về nhà.
Tô Uyển Ngọc xem sổ sách xong, sau khi đem tiền hôm nay tính toán xong, hưng phấn đến không nhịn được: "Hạt dưa bán đắt hàng như này, chúng ta ngày mai có thể lại rang nhiều thêm chút."
Dù có trừ đi chi phí, sau khi cùng Úc Thừa chia đều, trong tay bà vẫn còn khoảng bảy đồng!
Úc Thừa lại không đồng ý suy nghĩ của bà: "Thị trấn bên cạnh thì có thể rang nhiều thêm một chút để bán, nhưng thị trấn mình thì rang ít đi chút. Chúng ta đã bán ở đó hai ngày nay, không có bất ngờ gì thì ngày mai sẽ có người học theo chúng ta bán hạt dưa."
Lúc đầu cậu còn đoán là tối nay đã có người bắt chước bán theo, nhưng rõ ràng là người nơi này không to gan như người ở Thủ Đô, buổi tối hôm nay chắc là vẫn đang quan sát xem thế nào.
Nhung mà khi xác định bán hạt dưa có thể kiếm tiền lại không bị người bắt, ngày mai khẳng định sẽ có người muốn tới cướp mối làm ăn.
Nghe vậy, Giang Trường Hải nửa tin nửa ngờ nhíu nhíu mày: "Nhóc Úc, chắc không nhanh như thế đâu? Mới chỉ hai ngày thôi."
"Đúng vậy nha, Úc Thừa, cô cũng cảm thấy sẽ không nhanh như thế đâu. Chúng ta hôm nay bán đắt hàng như vậy, nếu là ngày mai chuẩn bị ít đi nên không đủ bán, vậy thì sẽ hối hận chết mất."
Tô Uyển Ngọc nếm được ngon ngọt cũng hiếm khi mà nhiệt tình được vậy, dù sao tiền bán hạt dưa một ngày, còn nhanh hơn so với bọn họ ở ngoài đồng trồng trọt cả năm.
Giang Miên Miên lại đứng cùng phía với Úc Thừa: "Cha, mẹ, con cảm thấy anh Úc nói rất đúng. Chúng ta hiện tại bán đắt hàng như thế, không nghi ngờ gì sẽ có người đỏ mắt bắt chước bán theo. Hôm nay lúc đang bán hạt dưa, con đã chú ý tới có mấy người đang nhìn chằm chằm chúng con một lúc lâu."
Úc Thừa thấy cô ủng hộ ý nghĩ của mình, còn giúp cậu thuyết phục cha mẹ cô, cảm thấy cô rất có mắt nhìn.
Hơn nữa, loại cảm giác được sùng bái tin cậy này đúng là không chỗ nào để chê.
Thấy hai đứa bé đều nói như vậy, Giang Trường Hải nghĩ nghĩ, quyết định vẫn tin tưởng con gái và Úc Thừa.
"Được, nghe theo các con!"
Con gái vẫn luôn là phúc tinh của ông, mỗi lần đều sẽ mang đến may mắn cho ông.
Úc Thừa lại là trẻ con ở trong thành phố có kiến thức rộng, nói như vậy khẳng định là có mấy phần lý lẽ.
Đến buổi tối muộn, lúc Úc Thừa cùng Giang Miên Miên tới rạp chiếu phim, quả nhiên nhìn thấy có những người khác đang bán hạt dưa, còn không phải chỉ một nhà bán.
Cũng may bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý, bây giờ thấy những người bán hạt dưa kia ngược lại là không thấy quá mất mát.
Chẳng qua đêm nay hạt dưa không đắt hàng, chiếu bóng cũng bắt đầu được ít phút, hai chục cân hạt dưa trong tay vẫn chưa bán hết, còn thừa mấy cân nữa.
Đúng lúc này, đột nhiên không biết ai hô một tiếng "Đội giám sát tới bắt người!!!"