"Nó là con nhà họ hàng cháu ở thành phố." Giang Trường Hải vẫn giới thiệu như vậy để đỡ giải thích rườm rà.
Úc Thừa chào lễ phép: "Cháu chào cụ Cát."
"Ừ, ngoan lắm."
Tuy ông Cát đang thắc mắc nhà ông Giang có người thân nào ở thành phố nhưng ngoài miệng vẫn trả lời vui vẻ: "Hai chú cháu đến có việc gì thế?"
Giang Trường Hải vào thẳng vấn đề: "Là thế này ông Cát ạ, chúng cháu đến để xin dùng nhờ chảo nhà ông một lát."
"Mượn chảo nhà ông à?" Ông Cát sững sờ không hiểu, nhà họ Giang cũng có xoong chảo mà.
Giang Trường Hải giải thích: "Vâng ạ, không tiện dùng chảo nhà cháu nên cháu qua xin nhờ ông, có được không ông?"
"Được chứ, vào đi vào đi." Ông Cát gật đầu mời hai chú cháu vào nhà.
Quanh năm ngày tháng ông lụi cụi một mình trong nhà, vô cùng cô đơn, nay có người đến nói chuyện nên vui lắm.
Vào trong nhà, Giang Trường Hải biếu ông Cát bánh trường bạch mua ở hợp tác xã mua bán: "Cháu biếu ông Cát cái này, cảm ơn ông đã cho cháu dùng nhờ bếp."
Thấy bánh trường bạch, ông Cát ngạc nhiên, mãi rồi mới cười nhận lấy: "Cứ nấu đi không phải ngại."
Ông không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Giang Trường Hải, nay tiếp xúc nhiều hơn thì thấy Giang Trường Hải không keo kiệt như dân làng hay nói.
Qua nhà dùng nhờ bếp vẫn bếp biếu quà cảm ơn, như vậy là lễ phép hơn rất nhiều người.
Giang Trường Hải rửa sạch chảo rồi nhặt củi nhóm lửa bởi vì cậu cả nhà họ Úc chưa từng vào bếp không biết làm các công việc này.
Sau khi lửa cháy, ông đổ vào chảo khoảng hai, ba cân hạt hướng dương, chuẩn bị bắt đầu xào.
Ông Cát thấy Giang Trường Hải vừa nhóm bếp vừa rang hạt, chủ động qua giúp: "Để ông nhóm lửa cho, cậu cứ việc rang hạt dưa đi."
"Thế cháu cảm ơn ông trước. Lát nữa rang hạt xong cháu sẽ cho ông ăn thử đầu tiên." Giang Trường Hải không khách sáo làm gì, quả thật một mình ông lo hai việc không xuể.
Úc Thừa không thể chỉ đứng nhìn: "Chú Giang, cháu với chú cùng rang ạ."
Mặc dù cậu chưa rang bao giờ nhưng cậu học được.
"Ừ, thế cháu nhìn chú làm, biết cách rang thì lát đổi ca."
Tất nhiên Giang Trường Hải sẽ không từ chối, chứ không rang hết bao nhiêu hạt hướng dương này tay ông không nhấc lên nổi mất.
Ông chưa từng rang hạt hướng dương nhưng từng nhìn mẹ ông rang, ông đảo liên tục theo cách mà mẹ ông vẫn thường làm.
Sau đó không biết do lửa to quá hay rang lâu quá, hạt hướng dương bị rang cháy, dù xót của nhưng vẫn phải đổ hết sạch mẻ rang này.
"Không sao đâu chú Giang, mẻ đầu rang chưa có kinh nghiệm, mẻ sau sẽ ổn thôi." Thấy Giang Trường Hải buồn bã nhìn mãi đống hạt cháy, Úc Thừa an ủi.
Giang Trường Hải gật đầu, đã có kinh nghiệm từ mẻ đầu, rang mẻ hai chỉ rang lửa nhỏ.
Hơn nữa còn vừa rang vừa thử, đợi đến lúc cảm thấy đủ độ sẽ đổ hạt ra ngay.
Tiếp tục chờ đến khi nguội hạt, ông ăn thử và cảm thấy khá thơm và ngon.
Ông bảo Úc Thừa và ông Cát thử ăn xem, có được cái gật đầu từ cả hai, ông lập tức có lòng tin. Mẻ tiếp theo ông ở bên dạy Úc Thừa rang.
Rang cả buổi chiều, cả hai hợp lực rang ba chảo mới được hơn mười cân.
Ông lấy túi vải chuẩn bị trước ra đổ hạt dưa vào.
"Ông Cát ơi, chỗ hạt hướng dương còn lại cháu để nhờ nhà ông nhé, mai cháu lại đến rang."
"Được."