“Nhanh lên, mau cho thứ gì đó vào miệng chị ấy, đừng để chị ấy tự cắn lưỡi!”
Tôi nghe thấy tiếng nói của Khúc Giai Kỳ.
Tôi cảm thấy miệng mình bị nhồi vào bởi một thứ gì đó ướt, mềm mại.
Nỗi đau ấy làm tôi cảm thấy choáng váng, mơ hồ.
Có người nói rằng việc phụ nữ sinh con chính là đau đớn nhất, nhưng tôi lại cảm thấy việc này còn đau hơn cả trăm lần.
Không biết chuyện đó kéo dài suốt bao lâu.
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng hét lên giận dữ: “Cô đã làm gì cô ấy rồi?”
Là Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo đã tới rồi! Tôi cố gắng liều mạng vươn tay ra, trái tim như gào thét lên: “Chu Nguyên Hạo, anh nhanh cứu lấy tôi.
Nếu không tôi sẽ chết mất.”
“Cái gì? Cô cho cô ấy uống một viên thuốc sao?” Chu Nguyên Hạo hét lên đầy giận dữ: “Cô ấy chỉ vừa vượt qua ải đầu tiên, cô lại cho uống một viên thuốc, cơ thể cô ấy chắc chắn không thể chịu đựng nổi!”
Khúc Giai Kỳ áy náy xin lỗi liên tục, đứng một bên không dám nói gì.
“Tất cả mọi người đều đi ra khỏi đây cho tôi!” Chu Nguyên Hạo lớn tiếng nói.
Cả hai cô gái đều lập tức bước ra khỏi phòng.
Bỗng có một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, và lấy thứ bị nhét trong miệng tôi ra.
“Nguyên Hạo…”
“Mọi chuyện ổn rồi, để tôi giúp em xoa dịu nỗi đau.” Anh cúi đầu xuống hôn môi tôi.
Bởi vì quá đau nên tôi vô tình cắn phải anh.
Anh là ma, tôi không thấy có mùi máu tanh như tưởng tượng.
Ngược lại có một làn hơi truyền vào thân thể tôi.
Trong nháy mắt, cơ thể tôi như nóng rực lên.
Anh ấy đỡ tôi nằm xuống từ từ, đưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo tôi.
Như là bản năng sinh tồn, tôi không kiểm soát được mà ôm chặt lấy anh, điên cuồng đòi hỏi thêm.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ như vậy.
Tôi dây dưa, quấn quít với anh, triền miên quẩn quanh như một con rắn quấn lấy anh.
Trong suốt cuộc mây mưa, tôi như cảm thấy có thứ gì đó tràn vào cơ thể ấm nóng của tôi.
Dễ chịu, ấm áp thay vì những nỗi đau.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ dần dần phai mờ, mặt trời từ từ mọc lên, rồi mặt trời lên đỉnh, cuối cùng đã trở thành vệt nắng hoàng hôn ở phía Tây.
Lúc ấy, cuối cùng tôi cũng ngừng đòi hỏi.
Cái ấm nóng trong cơ thể tôi dần biến mất, gần gũi suốt một ngày đêm tôi lại không cảm thấy mệt mỏi.
Thay vào đó là cảm giác tinh thần phấn chấn lên nhiều, đầu óc cũng rất tỉnh táo.
“Chúc mừng em, đã vượt qua cửa ải cận kề cái chết ấy.” Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi quay đầu lại và thấy trên người anh đầy vết thương, tất cả là vết xước và có cả một vết bầm tím.
Mặt tôi đỏ bừng lên, anh là ma, anh lại có thể bị thương vì chuyện này sao? Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, anh mỉm cười nói: “Đừng quên rằng tôi là người tu đạo, có thể chạm vào linh thể và tự nhiên có thể làm nó bị thương.
Nhưng đó chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không bao lâu sau sẽ phục hồi.”
Tôi nổi lên một chút ý muốn nghịch ngợm, nắm lấy cái phía dưới của anh.
Quả nhiên cũng phát hiện ra có một vết thương trên đó.
Tôi che mặt lại ngay lập tức, tôi cũng quá xấu xa đi.
Chu Nguyên Hạo nhéo nhéo mặt tôi: “Tôi không ngờ em lại mãnh liệt như vậy.
Nếu thay tôi là người khác, không chừng cũng không thể chiều được em.” Tôi cứ tiếp tục che mặt, xấu hổ quá đi.
Anh nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng vuốt ve: “Những loại thuốc cổ xưa đó, đặc tính rất mạnh, sau này em không được dùng nữa.”
Tôi nhìn bàn tay mình, cảm giác có một sức mạnh mạnh mẽ đang dao động: “Anh cũng không thể nói như vậy được, càng nguy hiểm càng tiến bộ, nếu tôi không dám đánh cược sự sống, làm sao tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn?”
Anh ấy nhìn tôi với vẻ rất bất ngờ, tôi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Em nói đúng.” Anh ấy nhìn tôi thật cẩn thận: “Có lẽ tương lai của em sẽ không có điểm dừng.”
Tôi đầy tự hào, hất cằm lên: “Tất nhiên rồi, tôi là thiên tài mà.”
“Dù có thiên tài như thế nào nữa, em cũng là của tôi, cũng nằm dưới thân tôi.” Anh quay người lại, đè tôi lên giường.
Tôi không hài lòng, ôm lấy eo anh ấy và lăn lại: “Không, lần này thì tôi sẽ ở trên.” Chúng tôi cứ thế tranh giành thế chủ động, lăn lộn suốt hai tiếng.
Sau khi kết thúc, bụng trống rỗng nên tôi thấy rất đói.
Chu Nguyên Hạo bảo Khúc Giai Kỳ đi tìm chút đồ ăn.
Tôi thấy thế, vỗ vỗ túi xách nói: “Chị đây bây giờ là người có tiền, đi với tôi, tôi bao mọi người một bữa ăn thịnh soạn.”
Tôi gọi đặt chỗ ở nhà hàng xoay Milton, một trong những nhà hàng sang trọng nhất ở Hà Thành.
Nhà hàng được xây trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng.
Cả nhà hàng được làm bằng kính.
Nó có thể xoay vòng từ từ, trong lúc ăn thực khách có thể ngắm quan cảnh buổi đêm đẹp nhất của thành phố.
Tôi đã đặt một bàn thức ăn lớn, ít nhất đủ cho cả mười người.
Tôi ăn rất nhiều, lại không biết đến khi nào mới ngừng ăn, rất nhanh ăn hết chỗ thức ăn đặt trên bàn.
Mấy bàn khác xung quanh chỉ muốn trợn mắt, há hốc mồm.
Tôi đã dùng quá nhiều sức lực rồi, chỉ có thể dùng lượng thức ăn ấy để bù đắp lại thôi.
Ăn xong một nửa rồi, tôi lại ngại không đủ mà gọi thêm.
Đến lúc sắp ăn, đột nhiên tôi nghe thấy có giọng nói sắc bén đang nói xấu ở sau lưng tôi: “Đây không phải bạn học cũ của em đấy chứ? Làm sao cô ta có thể ăn nhiều vậy chứ.
Nơi đây là một nhà hàng nổi tiếng ở Hà Thành, cũng không phải nhà hàng ven đường mà có thể không chú ý đến hình ảnh như thế.”
Tôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Vu Lệ Dung, cô ta đang nắm tay một người đàn ông, mặc chiếc váy sáng chói, trên tay là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Người đàn ông đi cùng cô ta đương nhiên cũng là người quen.
Tôi đặt đũa xuống và mỉm cười: “Cậu Chương, mới không gặp một ngày, anh đã lập tức đổi người phụ nữ mới rồi sao? Nhưng sao ánh mắt của anh lại kém như vậy chứ.
Đưa tay ra thế mà lại chọn trúng một người phụ nữ xấu xí?”
Sắc mặt Vu Lệ Dung lập tức thay đổi: “Cô dám nói xấu ai thế? Anh nhìn cô ta kìa, một bữa cơm thôi lại ăn nhiều như vậy, nhìn chung đều là cùng một bọn với đám thấp hèn, còn dám nói tôi xấu xí?”
Cậu Chương nhếch mép cười: “Bé cưng, em đừng nói chuyện bọn thấp kém nhiều quá, lại làm giảm giá trị của chúng ta.
Đi thôi, không phải em vẫn muốn ăn món ngon nhất của nhà hàng này – “Mãnh Long qua sông” hay sao?”
Vu Lệ Dung quay về phía tôi cười một tiếng: “Nể mặt Cậu Chương, tôi không so đo với cô, sau này đừng để tôi gặp lại cô nữa đấy.”
“Dừng lại.” Có giọng nói lạnh như băng truyền đến, Vu Lệ Dung và Cậu Chương không tự chủ được dừng lại.
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Anh mắng người phụ nữ của tôi, bây giờ còn muốn đi sao?”
Hai người họ nhìn anh một cái, vẻ mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vu Lệ Dung ghen tị và đầy thù hận liếc nhìn tôi, thì thầm: “Một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.” Rõ ràng ý của cô ta chính là tôi là bãi phân trâu còn Chu Nguyên Hạo là một bông hoa nhài.
Cậu Chương cười lạnh một tiếng: “Chàng trai mặt hoa da phấn này, anh là ai, lại dám càn rỡ trước mặt tôi? Anh có biết tôi là ai không?”
Tôi cười nhạo: “Lại là câu này, bài học hôm qua mà anh vẫn chưa ăn đủ sao?”
Sắc mặt Cậu Chương càng thêm khó coi, anh họ anh ta vốn đã nhốt cậu ta lại, nhưng mẹ anh ta lại thấy đau lòng liền len lén thả ra.
Không nghĩ tới việc vừa đi ra ngoài đã lập tức gặp phải tôi, tôi lại còn nhắc lại chuyện cũ làm mất mặt anh ta ta.
“Người phụ nữ đáng chết!” Trong cơn giận dữ, anh ta đưa tay nắm lấy cổ áo tôi.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo đen lại.
Chớp mắt anh liền đi tới trước mặt anh ta, nắm lấy tóc, hung hăng đập mạnh đầu anh ta vào bàn.
Bàn bị đập vỡ, Cậu Chương ngã xuống đất, cả người dính đầy thức ăn.
Anh ta vừa kêu thảm thiết vừa đưa tay che mũi của mình: “Mũi của tôi, mũi của tôi gãy rồi.
Anh dám ra tay đánh tôi, tôi giết chết anh!” Anh ta ngoài miệng kêu to, nhưng cũng không dám bước tới, Chu Nguyên Hạo ra tay tàn nhẫn đến mức nào thì anh ta cũng đã thấy rõ rồi.
Tôi cản Chu Nguyên Hạo lại: “Được rồi, anh đừng động tay động chân nữa.
Anh ta đã thành chó rơi xuống nước rồi, chúng ta còn đẩy nó xuống nữa thì chân cũng dính bùn theo mất.”
Chu Nguyên Hạo ôm eo tôi, cười nói: “Được rồi, nghe theo ý của cục cưng.”
Nhìn hai chúng chúng tôi cười đùa qua lại như thế.
Cậu Chương tức giận đến run rẩy, chỉ tay vào chúng tôi và nói: “Hai người nhớ cho kĩ, tôi sớm muộn cũng tìm người tới giết hai người!”
Khúc Giai Kỳ thấy vậy nhịn không được, ở một bên lẩm bẩm một tiếng: “Tên ngốc.”
Lúc ấy, người quản lý của khách sạn với hai nhân viên bảo vệ chạy đến: “Mọi người, có chuyện gì ở đây vậy?”
Vu Lệ Dung dìu đỡ tay Cậu Chương lên.
Anh ta che mũi lại, nói với quản lý: “Quản lí Trâu, chính là bọn họ tự nhiên khiêu khích, tìm chuyện ở nhà hàng Milton này.
Hơn nữa, còn đánh tôi thành như vậy.”
Sắc mặt quản lí Trâu trông rất không tốt.
Một khách sạn như thế này, phía sau đều có bệ đỡ vững chắc, nếu không thì ắt hẳn không thể được mở ra.
Địa vị phía sau của Milton rất cao, bây giờ lại có người muốn đến đây gây sự, quả nhiên là quá gan dạ.
Cậu Chương là khách thường xuyên đến đây, mà chúng tôi nhìn qua cũng bình thường, nhìn cách ăn mặc cũng không được gọi là sang trọng, quản lí Trâu đương nhiên là tin tưởng Cậu Chương hơn.
“Vị khách này.”
Quản lí Trâu nói: “Xin vui lòng đi với chúng tôi đến phòng an ninh một lúc.
Chúng tôi sẽ gọi cảnh sát, yêu cầu cảnh sát để xử lý việc này.”
Chu Nguyên Hạo ngồi xuống ghế, lấy ra một tấm danh thiếp.
Quản lí Trâu nhận lấy nó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, còn có chút không thể tin được.
Chu Nguyên Hạo nói: “Ông Kim dạo này có khoẻ không?”
Cả người quản lí Trâu run lên, ông ta vội vàng cẩn thận dùng hai tay đem thẻ trả cho anh: “Xin lỗi.
Là tôi có mắt không tròng.
Ban nãy tôi có hơi đắc tội với anh, mong anh bỏ qua cho tôi.”
Chu Nguyên Hạo thản nhiên nhìn ông ta, không nói gì.
Danh Sách Chương: