Dịch Minh Sâm khoanh hai tay ở trước ngực rồi nở một nụ cười lạnh lùng: “Mã Trung Thái, anh tính toán tổ chức quá thông minh, nhưng thật đáng tiếc anh đã bỏ qua tính mạnh người vợ thân yêu của mình.
Anh cho rằng mình đã bố trí rất bí mật, nhưng anh không ngờ chúng tôi đã sớm nằm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay từ lâu rồi.
Bọn tôi đã phát hiện ra anh từ lúc anh đến đây bày binh bố trận vào hai tháng trước rồi.
Vì thế bọn tôi cũng bày binh bố trận và khắp nơi trong căn nhà này đâu đâu cũng có một trận pháp khác.
Anh ta rít chặt răng gần giọng từng chữ một: “Cửu Tuyệt Phá Sát Trận”
Lúc này, nếu từ trên cao nhìn xuống căn biệt thự thì sẽ như có vòng tròn bùa chủ bao chung quanh, vòng tròn bùa chủ tỏa ánh sáng vàng rực, những âm hồn đang ra sức chạy trốn trong trận chủ đều bị bùa chú hút ngược lại vào vòng tròn đó, chẳng mấy chốc bọn chúng đều bị tan ra thành nước và mất sạch dấu vết.
Mã Trung Thái hung hăng trợn mắt nhìn Dịch Minh Sâm chằm chằm, đôi mắt của anh ta gần như muốn rỉ máu.
Đối với người tu đạo, nâng cấp thực lực là việc quan trọng nhất, cho nên phá hoại sự thăng cấp của người khác không khác gì là giết cha giết mẹ của người đó.
“Dịch Minh Sâm, hôm nay anh đừng mơ ra khỏi tầng hầm này.
Hai mắt của Mã Trung Thái tràn đầy sự căm phần: “Còn cô gái đang đứng sau lưng anh, tôi sẽ ép chết cô ta ở ngay trước mặt anh.”
Đôi mắt của anh ta lập tức chuyển sang màu đỏ tươi của máu, những chủ ngữ bắt đầu xuất hiện trên làn da hơi ngăm đen của anh ta và lần lượt những chủ ngữ đó sáng lên một màu đen tuyến.
Dịch Minh Sâm lùi lại một bước, đứng bên cạnh tôi và nói: “Cô Khương à, bây giờ tới phiên cô ra tay rồi đó.
Tôi ngạc nhiên nhìn Dịch Minh Sâm: “Tôi? Tôi không hiểu gì cả”
“Câu chủ ngữ trên người anh ta là một chủ ngữ thay đổi xác chết trong luyện ngục.
Một khi chủ ngữ này được kích hoạt thì cơ thể của anh ta sẽ được kết nối với địa ngục và trở thành một con quái vật không phải người cũng chẳng phải là quỷ, chỉ có thể sử dụng Lục Đinh Thiên Linh Phù để giam cầm anh ta và khiến anh ta không thể kết nối với luyện ngục được nữa.
Dịch Minh Sâm nói.
Ngừng một lát, Dịch Minh Sâm nói tiếp: “ Chúng ta phải ngăn anh ta lại, nếu không, không chỉ chúng ta, mà tất cả các bé gái khác cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Các trinh nữ bị bắt đến đây đều nằm trên đất và đã ngất đi từ lâu rồi.
Tôi nhìn Dịch Minh Sâm, anh ta đang muốn bắt tôi phải vẽ bùa và để thăm dò sức mạnh của tôi, chắc hẳn anh ta đã nghi ngờ tôi về cái chết của Lý Anh Tú.
Đây là âm mưu của anh ta, nhưng tôi không thể không cứu những cô bé đó.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một tấm thẻ gỗ đào từ trong ba lô và bắt đầu vẽ bùa bằng chu sa.
Lục Đinh Thiên Linh Phù là một phù chú rất khó vẽ, ngay cả bà nội của tôi cũng chỉ mới vẽ có ba lần, huống chi tôi còn phải vẽ loại bùa đó trong hoàn cảnh như vậy, vì thế trong lòng tôi cảm thấy vô cùng áp lực.
Toàn thân Mã Trung Thái đều biến thành một màu đen kịt, trên da thịt của anh ta bắt đầu nổi lên những khuôn mặt, những khuôn mặt đó có biểu hiện vô cùng đáng sợ, có già có trẻ, có nam có nữ, tất cả chen chút trồi lên như muốn làm căng rách da thịt của Mã Trung Thái.
“Nhanh lên!” Dịch Minh Sầm hét lớn: “Đó đều là những ác quỷ từ địa ngục, Mã Trung Thái đang hợp nhất sức mạnh của bọn chúng.
Một khi anh ta thành công, mọi thứ sẽ không thể cứu văn được nữa.
Tôi cực kỳ hận Dịch Minh Sâm, hận đến muốn chém chết anh ta, đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn ép tôi vẽ bùa, lẽ nào anh ta không thể dùng khẩu súng hoa cải đang mang theo rồi nhằm thẳng vào đầu Mã Trung Thái bắn một phát sao?
Tất nhiên, tôi cũng chỉ là đang nói lảm nhảm vài câu thôi, thật ra đừng nói tới việc Dịch Minh Sâm vác khẩu súng hoa cải chạy lăng quăng khắp nơi là điều không thực tế, mà ngay cả khi Mã Trung Thái thực sự bị giết rồi, thì cũng chưa chắc là có tác dụng.
Cứ đánh liều một phen vậy!
Tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.
Tôi tập trung hết sức lực của bản thân vào các đầu ngón tay, để hai bàn tay làm theo trái tim mình, tôi cảm thấy cơ thể như bị khoét rỗng, tấm thẻ gỗ đào này dường như đã rút hết sức lực của tôi, tôi chỉ có thể dựa vào một luồng ý chỉ sau cùng để mà gắng gượng chống đỡ
Tôi muốn cứu những cô gái nhỏ đó!
Tôi đã hoàn thành xong nét vẽ cuối cùng.
Tôi cảm thấy cổ họng mình có gì đó hơi ngọt ngọt và suýt chút nữa thì tôi đã phun ra một ngụm máu, nhưng tôi đã nhịn được và nuốt ngụm máu đỏ vào lại cổ họng của mình.
Làm trò giỡn chơi hả, nếu như để họ biết tôi là người Cửu Âm, thì liệu có đáng không đây?
Tôi nhìn vào thẻ bùa bằng gỗ đào trong tay, bùa ngữ trên đó phát ra thứ ánh sáng màu vàng mờ mờ ảo ảo.
Rõ ràng là thành công rồi, thậm chí đến bản thân tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tôi mềm nhũn người và ngã lăn xuống đất, Dịch Minh Sâm nhặt thẻ bùa bằng gỗ đào lên và nhìn nó bằng ánh mắt tràn đầy sửng sốt: “Thiên tài, thật sự là thiên tài, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy một thiên tài bùa chú nào lợi hại như vậy.”
Tôi nghiến chặt hàm dưới, rít qua kể rằng từng câu từng chữ “Mau đi cứu người
Dịch Minh Sâm mim cười, lấy máy bộ đàm ra, rồi đưa miệng sát vào máy bộ đàm và nói: “A Đào à, có thể siết chặt vòng vây rồi.
“Số hai siết chặt” Từ trong máy bộ đàm lần lượt truyền tới các giọng nói: “Số ba siết chặt” “Số bốn siết chặt.”
Vòng tròn bùa chú bao quanh căn biệt thự bắt đầu co lại, mạnh mẽ xuyên thắng các bức tường, co rút vào tầng hầm, cuối cùng co cụm và siết chặt ở chỗ của Mã Trung Thái.
Khuôn mặt Mã Trung Thái hiện lên vẻ đau đớn cùng cực, ngay chính giữa của vòng tròn bùa chú trở nên đen ngòm.
Những khuôn mặt ma quỷ đang giãy giụa trên người Mã Trung Thái đều lũ lượt biển thành mây khói và bị hút vào trong vòng tròn.
Cơ thể của Mã Trung Thái đang từ một màu đen kịt thì bắt đầu phai nhạt dần và trở lại như cũ, sau đó vòng tròn bùa chủ chợt co lại, cho đến khi co lại thành một điểm nhỏ thì hoàn toàn biến mất không để lại chút dấu vết nào cả.
Nói ra thì rất dài, nhưng trên thực tế thì toàn bộ diễn tiến chỉ mất chưa đầy ba phút.
Sau đó, Mã Trung Thái giống như là đã cạn kiệt sức lực và ngã khụy xuống đất, Dịch Minh Sâm bước tới và công tay anh ta.
Trên chiếc còng đó khắc một dòng chú văn, đoán chừng chiếc còng này chuyên dùng để bắt những người tu đạo.
Tôi tức đến mức tái mặt tái mày, anh ta ép tôi phải dốc hết sức lực để vẽ Lục Đinh Thiên Linh Phù, nhưng điều này chẳng cần thiết chút nào, bởi vì anh ta đã có sẵn cách để tiêu diệt Mã Trung Thái rồi.
Chẳng bao lâu sau thì có ba người trẻ tuổi bước vào, gồm hai nam và một nữ, dáng dấp của hai người đàn ông rất bình thường, còn người phụ nữ kia thì trạc ngoài ba mươi tuổi và ăn diện cùng diêm dúa.
“Anh Dịch, cuối cùng cũng bắt được cái tên cắt con xảo quyệt này rồi.” Nam thanh niên trẻ tuổi nhất liên tục kêu gào: “Cũng không uống công chúng ta mời ông Tôn xuống núi và vẽ cho chúng ta Cửu Tuyệt Phá Sát Trận
“Ơ kìa, anh Dịch, sao ở đây lại có một cô gái bé nhỏ vậy?” Người phụ nữ ăn bận lòe loẹt cất giọng ngạc nhiên: “Bề ngoài cũng khá xinh xắn đó, lẽ nào là bồ nhí của Mã Trung Thái?”
Nghe thấy thế tôi đột nhiên đùng đùng nổi giận, trừng mắt nhìn cô ta với thái độ không vừa ý, nhưng bây giờ tôi đã cạn kiệt sức lực rồi, đến cử động một b chút thôi cũng không thể làm được, cho nên tôi sẽ không mở miệng chửi mắng cô ta để khỏi phải tự rước phiền phức vào người.
Trong lòng tôi chỉ có thể không ngừng nguyền rủa cô ta: “Cô mới là bồ nhí, cả nhà cô mới là thứ bồ nhí hèn mọn.”
Dịch Minh Sâm cười nói: “Cô gái nhỏ này có liên quan đến vụ án của chuyến bay CS4837.
Tôi đang định đưa cô ấy về để hỗ trợ điều tra.
Nghe những lời Dịch Minh Sâm vừa nói thì tôi có hơi chột dạ, mặc dù Lý Anh Tú không phải là do tôi giết, nhưng cơ thể người Cửu Âm của tôi chính là một quả bom hẹn giờ, nếu như bị bọn họ đưa đi thì hậu quả sẽ rất thảm khốc
“Hơn nữa, cô gái nhỏ này còn là thiên tài về bùa.” Anh ta đưa tấm thẻ bùa gỗ đào mà tôi vừa về cho mấy người còn lại xem, rồi nói tiếp: “Tuổi còn trẻ như vậy mà đã vẽ được loại bùa chú cao cấp Lục Đinh Thiên Linh Phù, thiên phú tốt như vậy quả thật rất hiếm có trên đời.
Lần trước không phải ông Tôn nhờ chúng tìm giúp ông ấy một người kế thừa sao?”
Trên gương mặt của hai người đàn ông bình thường và một người phụ nữ diêm dúa đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, sau đó ánh mắt họ nhìn tôi đã thay đổi.
“Răng Độc, cô đến bế cô ấy đi.
Dịch Minh Sâm nói.
Răng Độc là tên của người phụ nữ ăn vận diêm dúa đó, cô ta nhéo mặt tôi một cái và vừa cười vừa nói: “Nhìn em xinh quá.
Chị đây thích nhất là mấy cô em gái đáng yêu trong sáng như thế này đấy.
Tôi rợn hết cả da gà da vịt: “Nè, tôi là gái thẳng một trăm phần trăm đó nha.”
Rằng Độc bật cười nắc nẻ, cười đến run rẩy cả người, cô ta ôm ngang người tôi rồi sải bước đi ra khỏi biệt thự, vừa bước ra thì đã nhìn thấy một chiếc Maserati lớn màu đỏ đang đậu trước cửa, chú Trịnh mặc một chiếc áo khoác dài màu xám bạc, đeo kính râm và đang bình tĩnh nhìn họ.
Dịch Minh Sâm và những người khác ngay lập tức trở nên cảnh giác, tôi có thể cảm thấy các cơ bắp trên cơ thể Răng Độc đang căng lên, cô ta ngay lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Ông là ai?” Dịch Minh Sâm trầm giọng hỏi.
Chú Trịnh nhẹ nhàng nói: “Tôi đến đưa cô Khương về nhà.”
Dịch Minh Sâm nói: “Cô Khương có liên quan đến một vụ án mà chúng tôi đang điều tra.
Tôi muốn mời cô ấy về cơ quan để hỗ trợ điều tra.
Chú Trịnh không nói nhiều mà chỉ đáp gọn lỏn một câu: “Chờ thêm một phút.”
Dịch Minh Sâm nhíu mày một cái, vẫn chưa đến một phút, điện thoại di động của anh ta vang lên, Dịch Minh Sâm cầm điện thoại lên: “Đội trưởng.”
Người ở đầu dây điện thoại bên kia nói vài cầu thì gương mặt của Dịch Minh Sâm bắt đầu nhắn nhỏ, anh ta liếc mắt nhìn chủ Trịnh và nói: “Vâng, đội trưởng, tôi hiểu rồi.
Sau khi cúp máy, Dịch Minh Sâm lạnh lùng nhìn chăm chăm chú Trịnh: “Không ngờ các người lại có bản lĩnh cao cường đến vậy.
Chú Trịnh khẽ nở nụ cười: “Cô Khương không liên quan gì đến vụ án đó.
Dịch Minh Sâm phớt lờ chú Trịnh, anh ta quay đầu lại và nói với tôi: “Có dấu vết của thẻ bùa gỗ trên máy bay, chúng tôi đang cố gắng bảo vệ cô, bằng không, nếu nhà họ Lý tìm thấy..
Chú Trịnh ngắt lời anh ta: “Anh Dịch đừng lo lắng về chuyện đó, chúng tôi sẽ bảo vệ cô Khương.”
Dịch Minh Sâm có chút bất lực, lại vừa có hơi không cam tâm, anh ta quay sang hướng của Rằng Độc và gật đầu ra hiệu một cái, Răng Độc bèn tiếc rẻ than thở: “Em gái nhỏ à, thật hy vọng em có thể theo chúng ta về, chứ mấy ông lớn ở tổ chín, chẳng ai chịu giúp đỡ chị cả”
Dịch Minh Sâm quát mắng: “Răng Độc!”
Răng Độc nhún vai một cái và bế tôi đưa qua cho chú Trịnh, chú Trịnh cẩn thận đặt tôi lên băng ghế sau và nghênh ngan lái xe rời đi.