Ông ta lấy điện thoại, mở bản đồ ra cho tôi xem.
Đó là một địa điểm nằm ở chân một ngọn núi, cách Chùa Bồ Đề không xa.
Chúng tôi bàn bạc một chút, đến sáng mai khi bộ đội đặc chủng đến thì chúng tôi sẽ lên đường.
Tối hôm đó chúng tôi nghỉ lại ở sương phòng phía Tây, dựa theo phong tục, cho dù là vợ chồng thì cũng không được ở chung một phòng trong nhà người khác, vì vậy bốn người chúng tôi mỗi người ngủ một phòng.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên tôi cảm giác được cái gì nên lập tức mở mắt.
Tôi thả sức mạnh tinh thần ra ngoài, phát hiện một bóng dáng màu xanh xinh đẹp mỹ lệ, trên người khoác áo tơ lụa màu trắng bay bay, ánh trắng chiếu rọi khiến bóng người cô ta như được phủ một lớp sương bạc nhàn nhạt.
Rất đẹp, cực kỳ đẹp, tôi đã từng nhìn thấy không ít người đẹp.
Phụ nữ trong giới tu đạo rất ít người có dáng vẻ xấu xí, nhưng mà đẹp giống như vậy thì thật sự là vô cùng hiếm thấy.
Xem ra, đây chính là vị phu nhân họ Lục ôm hận mà chết kia.
Thân hình cô ta lơ lửng, trong nháy mắt đã đi tới trước căn phòng cách vách.
Sắc mặt tôi trầm xuống, đó là phòng của Chu Nguyên Hạo.
Cái cô nàng không biết xấu hổ này định làm gì?
Thân hình mợ chủ Lục thoắt một cái, xuyên tường vào phòng.
Chu Nguyên Hạo vốn đang ngủ.
Cô ta vừa vào cửa, anh lập tức tỉnh: “Người tới là ai vậy?”
Mợ chủ Lục đúng lúc nở một nụ cười duyên dáng, gương mặt hơi tái nhợt được nụ cười này thắp sáng, đẹp đến rung động lòng người.
“Vận Nhi người nhà họ Đường, bái kiến đại nhân.” Mợ chủ Lục khom người hành lễ, chiếc váy dài của cô ta bung xoè trên đất tạo thành một đoá hoa xinh đẹp diễm lệ.
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Hoá ra là cô, chúng ta không đi tìm cô, trái lại cô đã tới.”
Mợ chủ Lục khẽ cười nói: “Đại nhân, em có thể phát hiện, thực lực của ngài hết sức kinh người, có lẽ là cấp bậc quỷ vương, đúng chứ?”
Chu Nguyên Hạo yên lặng không nói.
Mợ chủ Lục hai mắt chứa chan tình cảm, thân người thướt tha, cười nói: “Đại nhân, năm trăm năm trước Vận Nhi đã ngậm oan mà chết, từ đó đến nay vẫn luôn sống trong ổ quỷ này, cuộc sống như địa ngục.
Trong ổ quỷ đó, ác quỷ vô số, ra ngoài ổ quỷ khắp nơi đều là tu sĩ, không nói lời nào đã muốn lấy mạng Vận Nhi rồi.
Một cô gái yếu đuối như Vận Nhi không có người nào để có thể dựa vào.
Hôm nay gặp được đại nhân, thấy đại nhân phong tư cao lớn, dáng vẻ bất phàm, là một trang anh hào tuấn kiệt, Vận Nhi nguyện ý làm nô tỳ hầu hạ ở bên người đại nhân, trải giường trải chiếu cho ngài.”
Sắc mặt của tôi lập tức trầm xuống, một con quỷ tướng nho nhỏ như cô ta thế mà lại dám tới cướp đàn ông của tôi sao, xem ra là chán sống rồi.
Chu Nguyên Hạo chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt cô ta, cong môi cười tà ác: “Hả? Cô nguyện ý hầu hạ tôi? Vậy ổ quỷ của cô thì làm thế nào đây?”
Mợ chủ Lục thẹn thùng nói: “Cái nơi như ổ quỷ đó, em không muốn ở trong đó lâu dài.
Nếu như đại nhân bằng lòng thu nhận em, em nguyện ý làm một con ngựa tốt, thay đại nhân giết chết tất cả ác quỷ ở bên trong, hiến tặng ổ quỷ đó cho đại nhân.”
Chu Nguyên Hạo như thể có chút phiền não: “Nhưng tôi là người đã có vợ rồi.”
Mợ chủ Lục tiếp tục nói: “Em không dám mong được làm chính thê của đại nhân, chỉ cần làm một tỳ nữ nho nhỏ là được.
Đại nhân không cần phiền não vì em đâu.”
Chu Nguyên Hạo cười, nâng cằm cô ta lên, thấp giọng nói: “Lời cô nói quá mê người, khiến ta rất động lòng.
Đã vậy thì tôi sẽ cho cô cơ hội này.”
Mợ chủ Lục mừng rõ, yêu kiều bái một cái, lập tức đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo.
Danh Sách Chương: