Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi uống thuốc, cảm thấy khá hơn nhiều, nhìn bóng lưng của anh ta, muốn nói lại thôi.

Anh ta cười nói: “Sao vậy, có lời gì muốn nói à?”
Hai má của tôi xoát cái đỏ bừng, nói: “Tối qua… sau khi tôi uống say, có phải làm… Làm chuyện gì hay không?”
Vân Kỳ đi tới, ý vị thâm trường nhìn tôi, nói: “Tối hôm qua tôi đưa cô trở về phòng, cô lôi kéo tay tôi, không cho tôi đi, còn nói cô cần tôi nữa.”
“Hả?”
Tôi lập tức liền mơ hồ, “Tôi thật sự đã nói như vậy?”
“Đúng thế.”
Vân Kỳ cười nói, “Lúc ấy tôi nói với cô, nếu như sau khi cô tỉnh lại mà vẫn còn muốn, tôi có thể thỏa mãn cô.

Cô có còn muốn không?”

“Không cần nữa!”
Mặt của tôi đỏ như là mông khỉ, vội vàng nói, “Tuyệt đối không cần nữa.”
Vân Kỳ cười ha hả: “Tôi biết, yên tâm đi, tôi chỉ đùa với cô.”
Tôi vội vàng quay mặt sang chỗ khác, trên mặt vừa nóng lại bỏng.
Mấy ngày kế tiếp, tôi đều nhàn nhã dưỡng thương.

Trong biệt thự cũng có TV, còn có tín hiệu.

Tôi cũng không biết làm thế nào mà ở loại địa phương này vẫn thu được tín hiệu.

Tôi nhìn, phát hiện mấy kênh tin tức đều đang đưa tin về tôi, hiện tại đã truy nã trên cả nước, treo thưởng cũng lên tới năm triệu.

Tôi đoán, cứ thế này mà tiếp tục xuống dưới, sớm muộn tôi sẽ trở thành tội phạm truy nã có mức treo thưởng cao nhất của Trung Quốc.
Hai Võng Lượng yêu diễm mang đồ ăn đã chuẩn bị xonglên.

Bọn họ đang định đi gọi Vân Kỳ ăn cơm, tôi đã đưa tay ngăn cản bọn họ, nói: “Để tôi đi.”
Các cô ấy lập tức nghe lời, lui sang một bên.

Tôi đi lên gian phòng của Vân Kỳ ở trên tầng hai, nhận thấy cửa phòng chỉ khép liền nhịn không được lén lút nhìn thoáng trong phòng, phát hiện anh ta đang bôi lên bụng một loại thuốc mỡ có sáu màu.

Trên bụng của anh ta có một vết thương rất dài, nhìn giống vết thương do kiếm, đã bắt đầu thối rữa, máu ở bên trong đều là màu đen.
Tôi giật mình, đẩy cửa đi vào, hỏi: “Anh sao vậy?”
Vân Kỳ liền tranh thủ mặc quần áo lên, ôn hòa cười nói: “Không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà thôi.”
Tôi cau mày, nói: “Anhthành thật nói cho tôi biết, có phải lúc anh cứu tôi đã bị xử bọn trưởng Vương và Trương Xương Thành đánh bị thương rồi không?”

Vân Kỳ bất đắc dĩ, cười cười, nói: “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ.

Trước kia tôi từng chịu vết thương nặng hơn nhiều.

Võng Lượng chúng tôi muốn sống sót trên đời này cũng không dễ dàng gì.

Không chỉ có người bình thường, ngay cả đám quỷ khác cũng sẽ ra tay với chúng tôi.

Có rất nhiều Võng Lượng mới sinh ra, bởi vì dung mạo xinh đẹp sẽ bị mấy con quỷ khác mạnh mẽ hơn bắt lấy, bắt làm nô lệ dục vọng, sống không bằng chết.”
Tôi sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ hai người bọn họ…”
Vân Kỳ gật đầu nói: “Các cô ấy bị một con yêu tinh da vàng bắt lại, là tôi cứu được bọn họ.”
Tôi thở dài, nói: “Để tôi nhìn vết thương của anh.”
Tôi nói, không nhiều lời mà tự ý kéo quần áo của anh ta ra, để lộ ra vết thương rất sâu kia.

Nhìn có hơi doạ người, tôi hỏi: “Là trưởng phòng Vương gây ra?”
Vân Kỳ nói: “Trảm Vân đao của ông ta là một món bảo vật.

Vết thương của quỷ do cây đao kia gây ra, thân thể rất khó phục hồi như cũ.”
“Không có cách gì sao?”
Tôi lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi.”
Anh ta nhìn thuốc mỡ sau màu g tay một chút, “Đây là thuốc do chính tôi phối.

Bôi lên hơn mười ngày, không sai sót lắm thì sẽ có thể khỏi hẳn.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nói: “Tôi thay anh bôi thuốc.”
Anh ta cũng không già mồm từ chối, nghiêng người nằm ở trên giường.

Tôi lấy ra một chút, kiên nhẫn tỉ mỉ bôi lên vết thương của anh ta.

Động tác của tôi rất nhẹ, cẩn thận từng chút từng chút bôi lên.

Tôi cảm giác, hô hấp của anh ta hình như có hơi bất ổn, mặt hơi đỏ nên tăng tốc tốc độ, thoa thuốc xong liền quấn lại bang vải: “Được rồi.”
Anh ta bỗng nhiên nắm tay của tôi.

Tôi sửng sốt một chút.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn thấy trong mắt của anh ta có dục vọng đang di chuyển.

Không biết vì sao, tôi cảm giác được dục vọng ẩn sâu trong người cũng phập phù dâng lên, khiến cho cả người tôi đều có hơi nóng.
“Khương Lăng.”
Anh ta thấp giọng nói, “Ở lại bên anh, được không?”
Trong lúc nhất thời, tôi có hơi luống cuống: “Chuyện này…”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK