Để ngăn người ngoài đột nhập vào, Phong Sơ đã thiết lập một không gian ma quái, bao trùm toàn bộ biệt thự nhà họ Chu.
Tống Anh ôm chặt Nguyệt Hy, vẻ mặt u ám nhìn xác chết của quân Trấn Ngục ngổn ngang khắp sàn nhà.
Đối thủ quá mạnh rồi!
Có tổng cộng sáu quỷ vương và năm mươi quân Trấn Ngục, đã giết được bốn con quỷ vương thì toàn bộ quân Trấn Ngục đã không còn nữa.
Phong Sơ lạnh lùng nhìn cô ta: “Thế nào, cô vẫn muốn tiếp tục chiến đấu sao?”
Tống Anh hít một hơi thật sâu, nắm lấy vai Nguyệt Hy, nói: “Nguyệt Hy, con nhanh chóng tìm một chỗ để trốn đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài, con có nghe thấy không?”
Nguyệt Hy gật đầu thật mạnh, dùng đôi chân ngắn ngủi của mình, chạy nhanh vào trong đống phế tích chui vào một cái hố, thu mình lại thành một quả bóng, ôm chặt lấy đầu gối.
Âm thanh của trận chiến lại vang lên, cô bé sợ hãi che tai lại, nhưng tiếng hét của dì Tống Anh vẫn len vào tâm trí cô bé, cả người cô bé run lên, nước mắt không ngừng trào ra.
“Bố, mẹ.
” Cô bé nghẹn ngào nói, mau đến cứu Nguyệt Hy, mau đến cứu dì Tống Anh.
“Cạch.
” Một âm thanh khẽ vang lên, lớp vỏ giấy bao phủ trên người cô bé bị gỡ ra, trên mặt cô bé lộ ra vẻ kinh hãi, tuyệt vọng lùi về phía sau, muốn co mình vào trong đống đấtt đá.
“Đừng sợ.
” Người bên ngoài nhẹ nhàng vươn một bàn tay về phía cô bé: “Chú chính là bạn của mẹ cháu, mẹ cháu nhờ chú đến đây bảo vệ cháu.
”
Nguyệt Hy do dự một chút, thận trọng hỏi: “Chú là ai ạ?”
“Chú tên là Vân Kỳ.
” Người đó nói: “Cháu có thể gọi chú là chú Vân.
”
Nguyệt Hy nắm lấy tay anh ta, được anh ta ôm vào lòng, Nguyệt Hy nắm lấy quần áo của anh ta, nói với vẻ mặt đáng thương: “Chú Vân, cầu xin chú, hãy cứu dì Tống Anh đi ạ.
”
Ánh mắt của Vân Kỳ dịu dàng đến mức tan chảy, anh ta nhẹ giọng nói: “Được rồi.
”
Anh ta nói “Được rồi”, chỉ cần Vân Kỳ đồng ý thì anh ta chắc chắn sẽ làm được.
Khi anh ta bế Nguyệt Hy trên tay chạy đến, Tống Anh đã bị quỷ vương tóc xanh đánh ngã xuống đất, cơ thể bê bết máu, không còn ra dáng con người nữa rồi.
Trên mặt hắn ta hiện lên một nụ cười điên cuồng và tà mị, cành hoa hồng trong tay hắn ta quấn quanh cổ cô ta, gai hoa hồng như kim thép đâm vào máu thịt cô ta.
“Quỷ vương Vân Huyên.
” Quỷ vương tóc xanh cười nhạt: “Không ngờ là cô lại chết ở trong tay tôi.
”
“Cô ấy sẽ không chết đâu.
” Một giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy Vân Kỳ, người mặc áo gió màu trắng bạc, bước đi chậm rãi, ôm Nguyệt Hy trong tay.
“Dì Tống Anh!” Nguyệt Hy kêu lên, Tống Anh nghe thấy giọng nói của cô bé thì nhỏ giọng nói: “Nguyệt Hy, con mau chạy đi.
”
Nguyệt Hy bật khóc: “Đồ xấu xa! Các người đều là kẻ xấu! Các người không được phép đánh dì Tống Anh của tôi!”
Xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, tiếng gió thổi rít lên sắc như dao, quỷ vương tóc xanh hình như cảm nhận được nguy hiểm, vẫn chưa kịp tránh khỏi, Nguyệt Hy đột nhiên mở miệng, giống như một cái hố đen lớn, cả thế giới đều có thể bị nuốt vào trong vậy.
Quỷ vương tóc xanh kêu gào thảm thiết, cơ thể đột nhiên hóa thành một làn mây khói, bị cô bé nuốt vào trong.
Trong mắt của Phong Sơ hiện lên một tia kinh ngạc, những quỷ vương khác cũng đều lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Vân Kỳ cau mày lại, tay vừa vươn ra thì Tống Anh đang ở dưới đất liền bị anh ta cõng trên vai, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người bọn họ, trong giọng nói có chút châm chọc: “Ai còn muốn lên đây thì thử xem?”
Danh Sách Chương: