Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi nói: “Bà à, bà nói như thế không đúng rồi, đồ ở trong cửa hàng này, con không dám nói là tốt nhất trên con phố này nhưng chắc chắn là đồ hạng nhất hạng nhì không đấy, không tin bà có thể đi so với những cửa hàng khác thử xem, sẽ thấy ngay hiệu quả.”
Bà đang định nói gì đấy, nhưng đột nhiên điện thoại tôi vang lên, tôi xem thử hóa ra là Tư Hoàng Lăng gọi đến.
“Khương Lăng, tôi có một người bạn, gần đây gặp một chút chuyện kỳ lạ, muốn nhờ cô giúp đỡ” Tư Hoàng Lăng nói.
Tôi liền đáp lại: “Được thôi, nhưng anh cũng biết kỹ năng của tôi có hạn, có thể giúp được hay không tôi không dám bảo đảm”
“Không sao, cô đến xem thử trước đã, cũng có thể tinh thần cô ấy quá mẫn cảm” Tư Hoàng Lăng cười nói.
Tôi nói thêm với anh ấy mấy câu, rồi cúp điện thoại, bà đợi đứng đó đợi có vẻ hơi sốt ruột: “Nè, tôi nói nè em gái, rốt cuộc cô có bán thứ này hay không?”
Tôi liếc nhìn bà ấy một cái rồi nói: “Bà ơi, cháu thấy bà nên mua ít đồ đốt cho con dâu của bà đi”
Vẻ mặt bà lập tức thay đổi: “Cô nói bậy cái gì thể hả?”
Tôi nhìn phía sau lưng bà: “Bà ơi, có phải con dâu của bà tóc ngắn, dáng người khá ôm, nhảy sông tự vẫn không?”
Bà trợn tròn hai mắt: “Cô, làm sao cô biết được?”
“Cô ấy đang đi theo bà đó” Tôi nói.

Bà căng thẳng quay đầu lại nhìn thấy phía sau không có người mới thở phào ra một hơi, rồi chửi như tát nước, tôi cũng không đoái hoài gì đến bà nữa.
Lúc này, một chiếc Peugeot màu trắng dừng lại trước cửa, bước xuống xe là một cô gái rất tri thức trông rất xinh đẹp, dáng người mảnh mai, trên người mặc một bộ đồ vest, đeo kính đen, rất khí chất, chỉ cần liếc qua là biết ngay đó là một thành phần tri thức thượng đẳng.
“Xin hỏi, có phải là cô Khương không ạ?”
Tôi gật đầu: “Cô là Trần Thanh Diệu mà đội trưởng Tư Hoàng Lăng đã giới thiệu phải không, nào mau vào trong đi.”
Bà già còn đang mắng tôi, xông đến trước mặt Trần Thanh Diệu nói: “Cô ta là một kẻ lừa đảo, cô đừng bị cô ta lừa”
Căn bản Trần Thanh Diệu không hề quan tâm đến mấy lời mắng chửi của bà già đanh đá này, bà ta nói xong lại bắt đầu lôi kéo, tôi trừng mắt với bà ta, nói: “Trước khi con dâu bà chết trong bụng vẫn đang mang thai, đứa bé không sinh ra đời được đã chết, oán khí cực kỳ lớn, mấy ngày nay có phải bà thường hay mơ thấy trẻ con khóc đúng không?”
Bà ta lập tức ngây người, hoảng sợ nhìn tôi, tôi nói: “Bà nên đi tìm một vị đại sư đến xem thử đi, nếu không, ha ha.”
Nói xong, tôi kéo cửa xuống.
Trần Thanh Diệu nhìn tôi nói: “Cô thật sự nhìn thấy được những thứ đó sao? Thế cô thử nhìn tôi xem, bên cạnh tôi có cái gì không?”
Tôi lắc đầu, đáp lại: “Không có ma quỷ nào đi theo cô cả, nhưng… Tôi lại gần ngửi ngửi: “Trên người cô có vị gì đó rất kỳ quái, giống như là vị sữa bột.”
Sắc mặt Trần Thanh Diệu lập tức thay đổi, bỏ kính râm xuống, lộ ra một quầng thâm lớn: “Cô Khương, cả một tuần nay tôi không ngủ được.”
Tôi rót cho cô ấy một cốc nước, rồi cô ấy lại kể cho tôi ngộ những chuyện gặp phải trong khoảng thời gian này.
Trần Thanh Diệu là nhân viên kế hoạch cấp cao của một công ty lớn, vì tính cách của cô thẳng thắn, cho nên ở công ty cô rất thuận lợi, chuyện tăng lương thăng chức không thành vấn đề.
Lương cao rồi, cô cảm thấy nhà trọ mình ở trước đây môi trường không được tốt, định mua một căn nhà tốt hơn một chút, xem xét một vòng, cô chọn một căn nhà cũ trong một khu dân cư cao cấp gần công ty nhất.
Căn nhà cũ này được bán giá rất rẻ, cô nghe ngóng xem thử thì hàng xóm nói là tòa nhà đó có ma, lúc trước có một cặp vợ chồng đến đó ở, vừa mới kết hôn chưa được hai năm, sinh ra một đứa bé rất mập mạp, ban đầu mỗi ngày trôi qua đều rất náo nhiệt, phát đạt nhưng cuối cùng người chồng đó không biết phát điên chuyện gì mà đã chém chết vợ con của mình, sau đó cũng cắt cổ tự sát theo.
Theo như lời mấy người hàng xóm nói, bình thường gia đình này quan hệ rất tốt, hai vợ chồng rất tình cảm, tính cách của người người chồng của không tồi, không thể hiểu được vì sao người chồng lại đột nhiên phát điên lên như thế, đoán chừng có khả năng anh ta có vấn đề về thần kinh.
Vốn dĩ Trần Thanh Diệu không tin vào ma quỷ, trong lòng thầm cười nhạo mấy người lạc hậu mê tín này, bán căn nhà rẻ như thế vậy thì mua thôi.

.

Nhưng vừa mới dọn vào ở, cô ấy lại phát hiện ra có gì đấy không đứng.
Cứ đến mỗi tối, cô lại ngửi thấy có mùi sữa bột, là mùi sữa bột của mấy đứa trẻ sơ sinh, người trưởng thành ngửi được mùi này cảm thấy phát ngấy, rất khó chịu.
Lúc bắt đầu Trần Thanh Diệu không để ý lắm, sau này lại xảy ra một số chuyện rất kỳ quái.

Mấy người trước cô có mua một số vật dụng mới, lúc vứt cái kệ tivi cũ đi, phát hiện bên trong có một cái hộp, bên trong cái hộp lại có một bình sữa, quanh miệng bình sữa này có dấu răng, trên dấu răng đó còn dính máu.
Trần Thanh Diệu nhớ rất rõ, lúc chuyển vào ở cô tông vệ sinh một lần rồi, hoàn toàn không có cái hộp này.
Cô cảm thấy cái bình sữa này rất ghê tởm nên liền vứt đi, tối hôm đó, cô nghe thấy trong phòng khách có thứ gì đó đang cào, cô tưởng là chuột nên mua keo dính chuột để trong phòng khách, kết quả sang ngày hôm sau nhìn thấy trên miếng dán chuột đó có một dấu tay.
Dấu tay đó rất nhỏ, giống như là tay của trẻ con.
Trần Thanh Diệu dao động rồi, cô gọi cho Tư Hoàng Lăng, nhờ anh ấy giúp đỡ, sau đó Tư Hoàng Lăng liền giới thiệu cô cho tôi.
Chuyện này nghe có vẻ đơn giản, chính là oán linh của trẻ con đang quấy phá, tôi bảo cô ấy cứ mua hai cái bình sữa về trước đi, sau đó đặt lại vào trong tủ, ngày mai tôi sẽ đến nhà cô ấy xem thử.
Sau khi Trần Thanh Diệu đi, tôi lấy hai giấy vàng đang phơi bên bệ cửa sổ vào, làm rất thành công.

Tôi lấy giấy vàng cắt thành mấy lá bùa, vẽ lên đó “bùa trấn tai họa” và “bùa trấn những chuyện kỳ quặc trong nhà có ma”, chuẩn bị ngày mai đến nhà Trần Thanh Diệu mà dùng.
Ai biết được đến sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Trần Thanh Diệu, giọng nói của cô ấy run rẩy: “Cô, cô Khương, cô, cô mau đến nhà tôi đi” “Sao thế?” Tôi hỏi: “Oán linh của đứa bé lại xuất hiện rồi phải không?”
“Không phải, trong nhà tôi lại có thêm một thứ khác”
“Thứ gì?”
“Xương người”
Tôi lập tức nhanh chóng phi một mạch đến nhà Trần Thanh Diệu, Trần Thanh Diệu sống ở phòng dưới cùng tòa số tảm khu A của khu tiểu khu Long Hoa, tôi đến gõ cửa, sắc mặt Trần Thanh Diệu càng tiều tụy hơn, đoán chứng cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng bị trầm cảm.
“Cô Khương, hôm qua tôi làm theo lời cô nói, mua một bình sữa tốt nhất về, nhưng bình sữa đó lại đập nát rồi, trong mảnh vỡ đó còn có một mẩu xương”
Cô ấy chỉ vào phòng khách, quả nhiên là đầy mảnh vụn thủy tinh dưới đất, trong đống mảnh vỡ đó có xương người trắng toát, tôi học mỹ thuật cho nên đối với cấu tạo cơ thể tôi hiểu rất rõ, chỉ cầnnhìn là biết ngay đó là xương đùi của trẻ con.
Tôi nhíu chặt mày: “Lúc chết thi thể của nhà ba người này có tìm thấy không?”
Trần Thanh Diệu gật đầu: “Lúc trước tôi có hỏi qua hàng xóm, bọn họ nói tận mắt nhìn thấy cảnh sát đưa thi thể ra ngoài”
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra trên tường có treo mấy bức tranh sơn dầu, bức tranh đó vẽ cảnh sơn thủy và tĩnh vật, mặc dù mỗi cảnh trong mỗi bức họa đều không giống nhau nhưng bức họa này lại cùng một vị trí.
Tôi hỏi: “Cô Trần, cô mua mấy bức tranh này sao?”
Trần Thanh Diệu nói: “Mấy bức tranh này là của người đã từng sống ở đây lúc trước, tôi thấy bức tranh này cũng được nên không vứt đi.

Có phải bức tranh này có vấn đề? Tôi sẽ lập tức vứt nó ngay”

“Đợi một chút.

Tôi bước đến, quan sát tỉ mĩ một hồi, trong bức tranh này vẽ một thành phố cổ, ở giữa là một tòa nhà được xây dựng theo kiến trúchai tầng lầu, nhìn phong cách này có lẽ là gian nhà của thời kỳ dân quốc, cô cùng cổ xưa”
Tôi lấy bức tranh đó xuống, tiếp tục nhìn một lúc lâu: “Cô Trần, lấy cho tôi một con dao”
Trần Thanh Diệu lập tức lấy con dao cắt hoa quả đến cho tôi, tôi bắt đầu cạo bức tranh sơn dầu này ra.
Tranh sơn dầu nói chung thường có rất nhiều lớp sơn, đó là một phương pháp tô màu.

Tôi cạo một lớp ra, phát hiện chính giữa toàn nhà trong bức tranh này hình như có thứ gì đó, tôi lại tiếp tục cao, đến lớp thứ ba thứ tư của lớp sơn, mới phát hiện ra, trên tòa nhà lại có một cái đầu lâu màu đen.
Trần Thanh Diệu bị dọa đến mặt mày trắng bệch ra: “Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Tôi lại lấy xuống mấy bức tranh sơn dầu khác rạch tiếp, trong bức tranh này là một căn nhà ở giữa một cái vườn, vốn dĩ bức tranh này nhìn rất ấm áp, nhưng sau khi cạo đi mấy lớp sơn thì bức tranh lại đột nhiên trở nên vô cùng u ám, âm trầm, hơn nữa có xuất hiện ba người.
Ở trong sân, có một nam một ngữ, người nữ còn đang ôm một tã bọc trong tay, còn trong tay người nam thì lại cầm một con dao chặt, giống như đang phát điên truy sát bọn họ, vẻ mặt của người nữ vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn liều mạng ôm đứa con trong tay.
Sắc mặt Trần Thanh Diệu rất khó coi: “Bức tranh này chắc không phải là người trước đây từng ở căn nhà này chứ?”
“Không đúng.” Tôi nói: “Hai người trong bức tranh này trang phục của thời dân quốc.

Chị Trần, nhà cô có kính lúp không?”

Mặc dù Trần Thanh Diệu không biết tôi muốn thứ đó để làm gì, nhưng vẫn đi tìm, tôi dùng kính lúp để soi rõ cái tã bọc trong tay của người con gái, nhưng lại phát hiện ra trong cái tã bọc đó lại không phải là trẻ con là mà một bộ xương của trẻ con.
Trần Thanh Diệu cũng nhìn thấy, bị dọa sợ đến mềm nhũn cả hai chân, ngồi bệt xuống đất.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK