Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Đức Tâm đại sư!” Mọi người hoảng sợ đến tột độ, mấy tên đệ tử của Ngũ Đài Sơn thấy vậy thì biến sắc, sau đó tất cả đều nhào đến, phập một tiếng, quỳ rạp xuống trước ngai vàng màu đen.
“Trương Xương Thành!” Cao Thanh Long cảm thấy phẫn nộ mà quát: “Tia sáng vừa rồi rõ ràng là được bắn ra từ phái Mao Sơn các người, bây giờ Đức Tâm đại sư đã bị giết chết, kiếm Côn Đô mất tích, Mao Sơn các người là đáng tình nghi nhất.

có hiềm nghi lớn nhất.

Ông còn gì để nói?”

Trương Xương Thành tức giận nói: “Địt, Mao Sơn chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất nhân tính như vậy.”
Vừa nói xong, ông ta xoay người, nhìn hai mươi tên đệ tử ở đằng sau lưng, rồi giận dữ hỏi: “Vừa rồi là ai làm?”
Mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng bày ra vẻ mặt chả biết gì, cũng không có một ai phát hiện ra được rốt cuộc tia sáng kia là do ai bắn ra.
Khi nãy sự chú ý của mọi người lực đều bị Đức Tâm đại sư thu hút, năng lực của người này lại lớn mạnh ngoài dự liệu, dĩ nhiên không ai phát hiện ra cả.
Điều này còn phải nói sao, người có thể giết được Đức Tâm đại sư, có thể là người bình thường sao?
Vẻ mặt của Trương Xương Thành như có hơi không kìm nén được cơn giận, ông ta vừa định nói gì đó, thì Cao Thanh Long ở bên kia không thèm nghe cũng không chịu buông tha, lớn tiếng nói: “Trương Xương Thành, nếu ông không giao hung thủ ra đây, Đức Tâm đại sư chết, Mao Sơn phái các người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!”
Trương Xương Thành phẫn nộ nói: “Cao Thanh Long, hôm nay ông cố ý nhắm vào Mao Sơn chúng tôi à?”
Cao Thanh Long cười khẩy, nói: “Là tôi cố ý nhắm vào các người đấy, thế nào?”
Trương Xương Thành lại càng tức giận, nói: “Khoảng thời gian ở thành phố núi hàn, Lao Sơn các người nhiều lần khiêu khích với Mao Sơn chúng tôi, mấy ngày trước đứa trò giỏi Thanh Huyền của ông rõ ràng là đã hạ độc đệ tử của tôi, khiến cho đồ nhi bảo bối của tôi Hoằng Thái bị thương rất nặng, không ngờ là dùng loại thuốc độc từ bảy tầng địa ngục, nói không chừng là Lao Sơn mấy người đã cấu kết với ma vương Thiên Huyền, cố ý hãm hại Mao Sơn chúng tôi.”
“Nói nhăng nói cuội!” Cao Thanh Long vẫn cười khẩy: “Trương Xương Thành, ông muốn đem chậu cứt đổ lên đầu Lao Sơn chúng tôi à, nằm mơ! Hôm nay tôi đây phải mở mang kiến thức một chút, để xem Mao Sơn các người có bản lĩnh gì, diệu võ dương oai ở Trung Quốc suốt nhiều năm như vậy, cũng chẳng xem những môn phái ra gì.”
Trương Xương Thành nghe thế thì nổi trận lôi đình: “Được, ông muốn đánh, tôi tiếp.” Vừa nói xong, ông ta vung phất trần lên, thân hình lao tới chỗ của Cao Thanh Long cực nhanh, nhanh đến nỗi mọi người chỉ thấy một đường tàn ảnh.
Cơ thịt trên khuôn mặt của Cao Thanh Long giật giật hai lần, sau đó ông ấy rút cây kiếm dài bên hông ra, rồi nghênh chiến với Trương Xương Thành.

Đúng lúc đó, tôi hét to một tiếng: “Dừng tay!”
Vũ khí của hai người giao nhau, phát ra một tiếng “Keng” giòn dã, ngay sau đó sắc mặt của hai người lại một cái, rồi nhìn về phía của tôi.

“Trước tiên, thỉnh hai vị chưởng môn đừng động thủ.” Tôi lớn tiếng nói: “Tôi biết là ai đã giết Đức Tâm đại sư.”
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía tôi, ta sải bước đi vào chánh điện, những vị tu sĩ kia thấy thế thì đều tránh ra, tự động nhường đường cho tôi.
“Cô là ai?” Cao Thanh Long cau mày nói.
Trương Hoằng Thái thấy tôi thì lập tức nói với Trương Xương Thành: “Sư phụ, vị này chính là nữ sĩ đã cứu đệ tử ngày hôm đó.”
Trương Xương Thành dùng ánh mắt để dò xét tôi, đường đường là chưởng môn của phái Mao Sơn, là một người thông minh biết bao nhiêu, vừa nhìn thì ông ta đã lập tức nhìn ra tôi đã dùng thuật dịch dung.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Cô gái nhỏ, tại sao cô không dám dùng khuôn mặt thật để gặp người khác?”
Tôi khẽ cười một tiếng, sau đó tôi xé cái mặt nạ da người ở trên mặt xuống, lấy hết lớp thạch trắng còn dính trên mặt ra và cho vào trong miệng.

Đồng thời, tôi cũng hóa giải thuật thay đổi vóc người của tôi.


Tất cả mọi người đều nhìn tôi với vẻ như không thể tin được, Trương Hoằng Thái lại lộ ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
“Khương Lăng, là cô!” Trương Xương Thành thu phất trần lại, tức giận mà trừng mắt nhìn tôi, sau đó ông ta lớn tiếng nói: “Cô đã giết con gái nuôi của tôi, bây giờ lại còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi!”
Vừa dứt lời, ông ta lắc người, nhanh chóng tới trước mặt tôi, rồi dùng phất trần ở trong tay quấn lấy cổ tôi.

Tôi bình tĩnh nhìn ông ta, nói: “Chưởng môn Trương, ông không muốn biết ai là người đã giết Đức Tâm đại sư, giá họa cho phái Mao Sơn mấy người sao?”
Trương Xương Thành bất vi sở động, sau đó ông hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu cô là chuyển thế của ma vương địa ngục, thì tất cả những chuyện này, dĩ nhiên là âm mưu của cô với ma vương Thiên Huyền rồi, có thể tự nhiên xem như là ở trên đầu các người.

Bây giờ tôi lập tức giết cô, báo thù cho con gái nuôi của tôi và Đức Tâm đại sư.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK