Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giọng anh ta lạnh lẽo, rất khàn, giống như cái thìa gõ trong nồi đất.

Tôi lên thuyền, bên cạnh là người đàn ông trung niên gương mặt có chút thô bỉ, mặc đồ tây mang giày da, dường như là một người thành công trong xã hội.

Ông ta híp mắt đánh giá tôi, còn lén lút vươn móng heo ra sờ đùi tôi, tôi siết chặt cổ tay ông ta, lạnh mặt dùng sức, ông ta liền hét thảm.

Tôi dùng sức hất móng heo của ông ta ra, lạnh lùng hừ một tiếng, ông ta dường như bị tôi dọa, kinh hoảng tránh xa một chút, trong lòng tôi cười lạnh, loại người háo sắc lại nhát gan như vậy, chẳng trách lại bị phạt xuống địa ngục.

Chính vào lúc này, đột nhiên nghe thấy có người hét: “Chim thực huyết đến rồi!”

Tất cả con thuyền đều náo loạn, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một vùng đỏ như máu từ phía chân trời xa, đợi bay lại gần, mới nhìn rõ, thế mà lại là một đàn chim màu đỏ lớn.

Dáng vẻ loài chim này rất kỳ lạ, có cơ thể của chim, nhưng lại có đôi cánh của dơi, cái mỏ sắc bén, lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Chim thực huyết vừa sà xuống, liền tấn công về phía những người ở trên thuyền như chúng tôi, khí thế hung hăng, cực kỳ khủng khiếp.

Từng quỷ hồn bị chúng mổ đầu, hút hồn tủy bên trong, các quỷ hồn kinh hoảng thất thốt lẩn trốn, có một người không cẩn thận, rơi xuống sông vong xuyên, vùng vẫy dưới nước một lúc, rồi chìm xuống.

Nghe nói, vong xuyên cũng giống nhược thủy, ngay cả sợi lông vũ cũng không nổi lên được, một khi rơi xuống nước, nhất định sẽ chết.

“A!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm, tôi quay đầu nhìn, thì ra là người đàn ông khi trước dùng móng heo sờ tôi, đang bắt lấy một đứa nhỏ, che chắn trước người mình, Một con chim thực huyết đang điên cuồng tấn công ông ta, lúc này, đối tượng tấn công đã đổi thành cậu bé kia, cậu bé hoảng sợ khóc lớn, la lên đòi mẹ.

Tôi nhìn mà lòng mềm nhũn, dùng lực kéo khống chế chim thực huyết, sau đó ném qua một bên, liền rơi xuống sông vong xuyên.

Cậu bé vẫn đang khóc lóc, tôi vội vàng ôm cậu bé, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu bé, muốn cậu bé đừng lo lắng, tôi đang bảo vệ cậu bé.

Đột nhiên, một con chim thực huyết từ trên trời bay xuống, vồ thẳng về chỗ tôi, cậu bé bị dọa cho ngơ ngác, hét thảm một tiếng, liền nắm chặt cánh tay tôi, đẩy tôi về phía mỏ của chim thực huyết.


Tôi không dám tin, đứa nhỏ vừa được tôi cứu ban nãy, lại tấn công tôi.

Tôi vừa khéo chạm trúng mỏ của chim thực huyết, bị mổ một mảng máu thịt, vì trọng tâm không vững, con thuyền lệch mạnh, tôi loạng choạng rơi xuống.

Rào.

Một tiếng vang lớn, nước sông vong xuyên xông về phía tôi từ bốn phương tám hướng, nhấn chìm tôi, tôi thấy đứa bé kia đang nhìn tôi với vẻ vui mừng và hả hê khi người gặp họa, ánh mắt kia dường như đang nói: “Đồ ngốc, ai bảo chị cứu tôi.


“Đáng ghét!”
Cảm giác bị đùa giỡn trong lòng bàn tay dâng lên trong lòng tôi, tôi cực kỳ phẫn nộ, gầm lớn một tiếng, không biết tại sao, cơ thể tôi đột nhiên bay lên, cứ như vậy bay ra khỏi mặt sông.

Tất cả mọi người trên thuyền đều kinh hoảng nhìn tôi, người lái đò thậm chí còn quên chống mái chèo.

Tôi từ trên cao nhìn xuống đứa bé trên thuyền, đứa bé hoảng sợ quỳ dưới đất, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lèm dập đầu với tôi, xin tôi tha cho nó một mạng.

Người như vậy, từ bé đã là một ác ma nhỏ, có thể tưởng tượng được trải nghiệm khốn khổ của gia đình họ.


Tôi đáp xuống thuyền, nắm lấy cánh tay đứa nhỏ, nhấc lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu bé, trở tay ném xuống sông vong xuyên.

Con thuyền di chuyển rất nhanh, chim thực huyết ăn uống no say, lại kết thành đàn bay đi, lúc này, quỷ hồn trên thuyền, ít nhất tổn thất khoảng một nửa.

Tôi nhìn xuống thuyền, trong làn nước trong vắt, mơ hồ có thể nhìn thấy từng gương mặt người chết, họ đều là những người đáng thương rơi xuống sông vong xuyên, không còn lên bờ được nữa.

Sau đó, con thuyền an toàn cập bến, tôi vừa xuống thuyền, đã nghe thấy các quỷ hồn náo loạn, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một nhánh quân đội cưỡi ngựa cao lớn, đang phóng đến đây.

Phía bên này của sông vong xuyên, không có hoa bỉ ngạn, chỉ là một vùng đất trống, vó ngựa của quân đội giẫm lên mặt đất, làm khói bụi đỏ rực bay ngợp trời.

Trên gương mặt của các quỷ hồn đều mang theo vẻ kinh hoảng, bên cạnh có một quỷ hồn già nua run rẩy nói: “Nghe nói, quân nhân dưới địa ngục đều là ma quỷ đáng sợ, bọn họ sẽ bắt chúng ta đi chịu hình phạt.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK