Bỗng nụ cười của cô ấy trở nên cứng đờ, vẻ mặt không dám tin vào mắt mình nhìn về phía sau lưng tôi, tôi xoay người thì thấy Chu Nguyên Hạo xuất hiện từ trong hư không, khuôn mặt u ám nắm lấy tay tôi kéo về phía sau.
“Chu Nguyên Hạo?” Trương Hoằng Thái phá vỡ sự yên lặng trước tiên, ánh mắt khó tin nhìn anh: “Rõ ràng là cậu đã trở thành quỷ hồn?”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo đảo qua mọi người, trước tiên là hai người Thanh Lam và Bạch Lam, sau là những tu sĩ nhất phẩm nhị phẩm, bọn họ đều cảm thấy như có mũi nhọn ở sau lưng mình, giống như bị con mãnh thú thượng cổ nào đó theo dõi.
“Nghịch tử, mày muốn làm gì?” Chu Văn Mộc lớn giọng quát.
Chu Nguyên Hạo thản nhiên nhìn ông ta một cái, Chu Văn Mộc chỉ cảm thấy lồng ngực mình co thắt lại, cổ họng có chút ngòn ngọt, trong miệng ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tôi nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy hình như hôm nay Chu Nguyên Hạo có chút khác lạ.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
” Giọng Chu Nguyên Hạo lạnh băng: “Ai cũng không được phép động vào cô ấy, người nào cả gan dám làm hại cô ấy thì chỉ có con đường chết.
”
Dứt lời, anh lùi về sau một bước, vòng tay ôm lấy eo tôi rồi đột ngột bay thẳng lên, phá vỡ cả mái ngói trên đỉnh đầu, hiên ngang mà đi.
Mọi thứ trở nên im lặng một lúc, Diệp Vũ Lăng bắt đầu hỏi tội: “Hai lão già lỗ mũi trâu, tôi đã nói là Khương Lăng chưa chết mà các hai ông lại không tin tôi, bây giờ như thế nào đây? Suýt chút nữa thì các ông đã trở thành kẻ giết người vô tội rồi đấy!”
Đạo trưởng Thanh Lam hừ một tiếng: “Tình huống vừa rồi như vậy, chúng tôi không ai gánh được nguy hiểm này, cho dù như thế nào thì chúng tôi cũng không thẹn với lương tâm.
”
Nói xong cũng không đợi Diệp Vũ Lăng tiếp tục châm biếm nữa, ông ta mà nhìn về phía Chu Văn Mộc hỏi: “Anh Mộc, rốt cuộc là cậu nhà làm sao vậy?”
Chu Văn Mộc lạnh lùng đáp: “Đạo trưởng không cần phải hỏi tôi, tôi không biết nhiều bằng anh đâu.
”
Mặc dù ông ta không thích con trai cả nhưng dù sao cũng là người nhà họ Chu, lại có ông cụ Chu ở trên soi xét, ông ta không dám không không để ý đến danh dự nhà họ Chu mà tùy tiện để lộ tin tức của Chu Nguyên Hạo, thậm chí là hãm hại con trai của mình.
Những gia tộc lớn như này, cho dù nội bộ có đấu đá khốc liệt , đúng sai rõ ràng thì ở bên ngoài họ cũng sẽ cố hết sức để nghĩ cách bảo vệ lợi ích của người nhà mình.
Ánh mắt đạo trưởng Bạch Lam hẹp lại, lạnh lùng nói: “Anh Chu, cậu nhà làm tôi bị thương, anh ăn nói thế nào đây?”
Chu Văn Mộc nháy mắt ra hiệu với Chu Nguyên Chính đang đứng bên cạnh, Chu Nguyên Chính lấy từ trong túi áo ra một cái bình ngọc rồi đưa qua.
Vừa nhìn thấy cái bình ngọc đó, rất nhiều người đều lộ ra vẻ tham lam.
Chu Văn Mộc nói: “Đạo trưởng Bạch Lam, mặc dù đứa con ngỗ nghịch đó làm hại ông nhưng dù sao cũng là có nguyên nhân của nó, đây là linh dược của nhà họ Chu chúng tôi, coi như là quà tạ lỗi.
”
Linh dược nhà họ Chu chính là thứ đồ tốt hiếm thấy, bình thường có nhiều tiền cũng không mua được, Chu Văn Mộc lấy nó ra thế này đúng thật là hào phóng.
Đạo trưởng Bạch Lam nhàn nhạt ừ một tiếng rồi để đồ đệ của mình nhận lấy linh dược: “Nếu đã như vậy thì chuyện lần này coi như đã giải quyết xong xuôi, hy vọng anh Chu có thể để ý con trai mình hơn.
”
Chu Văn Mộc hơi nheo mắt, trong con ngươi lóe lên một tia sáng không thể dò đoán được.
Chu Nguyên Hạo đưa tôi ra khỏi nhà họ Lưu, chiếc Lamborghini của anh đang đỗ ở bên ngoài, anh đặt tôi ngồi vào ghế phụ rồi nhấn ga, chiếc xe lao đi như bay.
Tốc độ vô cùng nhanh, tôi liếc nhìn đồng hồ tốc độ của xe đã hơn hai trăm bốn mươi ki lô mét trên giờ rồi, tôi sợ đến nỗi vội vàng kéo lấy dây an toàn mà thắt.
Tôi nhìn anh, phát hiện thấy trong ánh mắt anh xuất hiện ánh sáng màu đỏ, nhất thời lại càng hoảng sợ hơn, trong lòng nơm nớp nói: “Anh, mắt anh.
”
Chu Nguyên Hạo ra sức chớp mắt, ánh sáng màu đỏ đó liền biến mất rồi trở lại màu đen.
Tôi lén thở phào một cái, nghĩ lại quỷ khí kinh hoàng lần trước lúc anh mở cánh cửa địa ngục trong công ty thương mại Sunshine, may mà lần này anh không để lộ ra quỷ khí, nếu không thì người của Mai Sơn và Lãm Sơn chắc chắn không bỏ qua cho anh.
Danh Sách Chương: