Hai người một trước một sau đi theo tôi, lúc đi vào bên trong lối đi kia, mới vừa đi được mấy bước thì người đi phía trước tôi bất chợt quay đầu lại, tôi còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên anh ta móc cây súng ra, nhắm ngay đầu người đàn ông sau lưng tôi bắn một phát.
Người đàn ông sau lưng tôi mở to hai mắt đầy vẻ khó tin, mặt mũi tràn đầy sững sờ, ngã xuống phía đối diện.
Tôi cắn chặt răng, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình, anh ta hình như tên là Tiến Vũ.
“Anh là nội ứng sao?”
Mặt Tiến Vũ không có biểu tình gì, anh ta giữ chặt cánh tay của tôi, kéo tôi ra khỏi đường đi, bên ngoài địa đạo có dừng một chiếc xe cỡ nhỏ, tôi bị nhét vào trong xe, Trần Tâm Lăng và Trần Gia Hòa đều đang ở bên trong đó.
Trần Tâm Lăng mỉm cười, trong mắt lóe lên một nụ cười đắc ý: “Khương Lăng, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.
”
Lời nói của ông ta còn chưa dứt, Trần Gia Hành đã quăng cho tôi một bạt tai, đánh khiến cho trong miệng tôi vang lên mùi ngai ngái, khóe miệng chảy ra vệt máu.
“Ông đây chịu tới cửa gặp cô, cô còn dám vũ nhục tôi trước mặt người khác, bây giờ rơi vào trong tay tôi rồi, chờ khi nào chữa khỏi bệnh cho ông cụ, nhìn thử coi ông cụ giết chết cô thế nào.
”
Không nghĩ tới người đàn ông đến từ dòng tộc lớn vậy mà lại nói ra những lời nói lưu manh chợ búa đến như vậy.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Cái bạt tai này tôi nhớ kỹ, tôi nhất định sẽ đòi lại anh gấp bội.
”
Trần Gia Hành giận dữ, lại quăng tới một bạt tai, tôi không hề yếu thế chút nào, quay đầu hung hăng nhìn anh ta chằm chằm, anh ta tức giận lại quăng tới cho tôi mấy cái tát, mặt của tôi bị đánh tới nỗi sưng vù lên, nhưng tôi vẫn không hề nao núng mà cứ nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta nắm lấy cổ áo của tôi, giận dữ nói: “Cô có tin ông đây móc mắt của cô ra không?”
“Tùy anh.
” Tôi thản nhiên nói.
“Cô!” Trần Gia Hành giơ lên nắm đấm muốn đánh tiếp, lại bị tiếng nói của Trần Tâm Lăng chặn lại: “Được rồi, con tức cũng tức xong rồi, dù sao cô ta cũng là cháu gái ruột của ông cụ, là chị họ của con cho nên con vẫn đừng nên làm cho người ta khó coi quá.
”
“Phụt!” Trần Gia Hành nhổ một ngụm nước bọt lên mặt của tôi: “Một thứ dân đen mà thôi cũng xứng sao hả?”
Tôi không hề sợ hãi nhìn qua anh ta, một ngày nào đó, tôi sẽ để cho anh ta biết, một dân đen như tôi khi đã trả thù thì đáng sợ như thế nào.
Chu Nguyên Hạo đứng trước cửa biệt thự, nhìn mấy thi thể la liệt, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chú Trịnh đứng ở bên người của anh, cúi thấp đầu xuống, mặt mũi tràn đầy áy náy: “Cậu chủ, xin cậu cứ xử phạt tôi, đều là lỗi của tôi, tôi không thể nào bảo vệ tốt cô Khương được.
”
“Là ai làm?” Giọng nói của Chu Nguyên Hạo bình thản, nhưng chú Trịnh có thể cảm giác được, chủ nhân của ông đang rất tức giận, ông chưa từng nhìn thấy cậu chủ tức giận như vậy, ngay cả ông cũng nhịn không được bị dọa cho run lẩy bẩy.
“Căn cứ theo tư liệu sưu tập được thì là do nhà họ Trần.
” Chú Trịnh nói.
“Nhà họ Trần, nhà họ Trần này.
” Chu Nguyên Hạo nhỏ giọng nói: “Tôi đã thả cho họ một con đường sống, không nghĩ tới bọn họ lại dám ra tay như vậy với người phụ nữ của tôi.
”
Chú Trịnh nói: “Cậu chủ, cần cho người dưới ra tay không?”
“Tạm thời án binh bất động.
” Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói, hơi nheo mắt lại: “Tôi sẽ đích thân dẫn Khương Lăng về.
”
Tôi bị dẫn lên một chiếc máy bay tư nhân, hai giờ sau, đã tới Dĩnh Lâm.
Dĩnh Lâm chính là đại bản doanh của nhà họ Trần, máy bay tư nhân trực tiếp dừng sát ở một ngọn núi ở ngoại ô thành phố, máy bay hạ cánh, tôi nhìn thấy một tòa kiến trúc phong cách thuộc kiểu dân quốc, là một tòa đại viện gồm ba nhà.
Tòa nhà này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, trước cổng có mấy cao thủ tam phẩm, hai người đàn ông xách tôi tới, tôi dùng sức giãy dụa, giận dữ nói: “Chính tôi tự đi được.
”
Trần Tâm Lăng cũng nói: “Tôn trọng cô ta một chút, cô ta cũng coi như là người nhà họ Trần chúng ta.
”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Bên trong trạch viện càng được đề phòng nghiêm ngặt, có thể nói là năm bước một người canh, mười bước một người giữ, Trần Tâm Lăng đi theo tôi vào trong hậu viện, một tòa tiểu viện độc lập đứng bên kia.
Danh Sách Chương: