Nhưng nhìn thấy ông cụ Dương ở bên cạnh, tôi lại hơi do dự, không chỉ bởi vì ông ấy tin tưởng tôi, thái độ cũng tốt, mà còn bởi vì trên người ông ấy có một luồng khí thế mạnh mẽ, điều này chỉ có ở những người đứng đầu lâu năm, thân phận của ông cụ này chắc chắn không đơn giản.
Người như thế này, nếu như tôi có thể chữa khỏi cho ông ấy, kết thân với ông ấy thì sẽ vô cùng có lợi cho tôi, nhưng mà, nếu như tôi đắc tội với ông ấy, hậu quả không dám tưởng tượng tới.
Tôi lập tức cảm thấy buồn bực, sớm biết thế này tôi đã không nhúng tay vào vũng bùn này.
Tôi tưởng rằng chỗ mà ông cụ Dương ở kiểu gì cũng sẽ là một căn biệt thự, nhưng khi chúng tôi nhìn thấy mới phát hiện ra là một căn chung cư, ông cụ ở trên tầng chóp mái rộng hơn trăm mét vuông, bày trí rất bình thường, nhìn có vẻ giống với một ông cụ đã nghỉ hưu bình thường mà thôi.
Dương Thanh Huyên đỡ ông cụ Dương ngồi xuống ghế sô pha, ông cụ Dương nói: “Thanh Huyên, rót trà cho khách, lấy hộp trà đỏ của ông ý.
”
Dương Thanh Huyên mặc dù không thích tôi, nhưng vẫn rất có giáo dục, cô ấy rất nhanh đã bưng lên bộ ấm trà tử sa, Chu Nguyên Hạo khẽ nheo nheo mắt, ông cụ Dương nói: “Cậu trai trẻ biết về ấm trà này sao?”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Đây là ấm trà nổi tiếng của Thiệu Nhị Tuyền một bậc thầy tử sa nổi tiếng ở cuối triều đại nhà Thanh “Ấm trà Nhị Tuyền Minh”, ấm trà này có hình dáng rất cổ xưa, ấm trà có màu vàng đất, trên ấm trà có trúc tương phi, trong đó có một con dơi đang bay nhảy, người xưa lấy từ “dơi” trong cách gọi xưa của “con dơi” đồng âm với từ “phúc” trong “phúc lộc thọ”, từ “trúc” trong “cây trúc” đồng âm với từ “chúc”, ghép lại chính là ý nghĩ “chúc phúc”.
ở một bên bụng của ấm trà có khắc chìm một hàng chữ: “Trời trong mây lành, gió mát ru êm”, câu thơ này được lấy từ “Lan đình tập tự” của Vương Hy Chi, ký tên “Nhị Tuyền”.
”
Dừng một lát, Chu Nguyên Hạo nói: “Đây là ấm trà nổi tiếng truyền từ đời này sang đời khác, ông cụ Dương đúng là hào phóng, lại có thể dùng ấm trà vô giá thế này tiếp đãi chúng tôi.
”
Tôi bưng chén trà lên nói: “Ấm trà là dùng để uống trà, ấm trà có tốt hơn nữa, nhưng chỉ đem ra làm vật trang trí, bản thân nó nếu như biết được cũng sẽ không vui đâu.
”
“Nói rất hay.
” Ông cụ Dương vỗ tay nói: “Cô nhóc, cô hợp ý tôi đấy, nào nào, nếm thử loại trà này xem.
”
Thực ra tôi không hiểu biết gì về trà chỉ cảm thấy rất ngon, trong miệng toàn là hương thơm, Chu Nguyên Hạo than thở nói: “Đây là loại trà được mọc ra từ cây trà mẹ mọc ở trên vách đá Cửu Long, cũng được xem là vô giá, xứng đáng kết hợp với ấm trà này.
”
Ông cụ Dương nói: “Không ngờ rằng cậu trai trẻ này cũng hiểu về trà, tốt, tốt, hôm nay có thể gặp được hai bạn trẻ, tôi cũng coi như không phải ngất đi vô ích.
”
Chúng tôi uống hết một chén, Dương Thanh Huyên lại rót đầy cho chúng tôi, chỉ có điều khi rót trà cho Chu Nguyên Hạo, đáy mắt lại lóe lên sự ngại ngùng.
Tôi liều mạng kìm nén ý định muốn lật đổ chiếc bàn, ông cụ Dương dường như cũng nhìn ra được cô cháu gái này của mình có ý nghĩ không nên, trong lòng không được vui, đứa trẻ này thường ngày trông cũng rất ngoan, sao lại có thể lộ ra vẻ xấu xa khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai thế chứ?
Ông cụ Dương lập tức cảm thấy thất vọng về cô cháu gái này của mình nói: “Thanh Huyên à, tối nay ông muốn giữ hai bạn trẻ này ở lại ăn cơm, con đi mua chút đồ ăn về làm mấy món ngon đi.
”
Dương Thanh Huyên đáp lại một tiếng, lưu luyến không lỡ liếc nhìn Chu Nguyên Hạo một cái rồi đi.
Từ đầu đến cuối Chu Nguyên Hạo chưa từng nhìn cô ấy lấy một lần.
Uống trà xong tôi nói: “Ông cụ Dương à, độc cổ này của ông ít nhất cũng đã bị sáu bảy mươi năm rồi đúng chứ?”
Ông cụ Dương lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó gật gật đầu: “Đúng thế, tính ra chắc phải gần bảy mươi năm rồi, năm đó tôi chỉ mới mười tám tuổi.
”
Tôi bảo ông cụ dương vén tay ra, sau đó để linh khí trong cơ thể của mình đi vào kinh mạch của ông ấy, phát hiện một con trùng cổ màu đỏ đang cố thủ ở trong tâm mạch của ông ấy.
Trùng cổ này có chút giống với phát cổ, là một đường rất mảnh kéo dài suốt từ vùng mu lên tới cổ họng.
Trên người của con trùng cổ đó dường như có thứ gì đó đang hạn chế nó, khiến nó phát triển vô cùng chậm chạp.
Tôi rút tay lại nói: “Ông cụ à, không biết ông liệu có thể kể về quá trình trúng trùng cổ của ông được không? Loại trùng cổ này rất hiếm gặp, tôi không dám chắc chắn nó thuộc loại độc cổ nào, ông kể về những chuyện từng trải qua để tôi cân nhắc lại.
”
Ông cụ Dương gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, chìm đắm vào trong ký ức xa xưa: “Nhà họ Dương tôi bắt đầu từ trước thời Thanh là một gia đình theo con đường võ thuật, từ nhỏ tôi đã đi theo ba của mình học võ, lúc đó và thời quân Nhật Quốc xâm chiếm Hoa Quốc, vào thời khắc sinh tử tồn vong của quốc gia, tôi quyết rời khỏi nhà tham gia quân ngũ, chỉ muốn đánh đuổi quân Nhật Quốc ra khỏi Hoa Quốc, giải cứu Hoa Quốc từ trong nước sôi lửa bỏng.
”
Thân thủ của ông cụ Dương rất tốt, khả năng đánh giặc ở trên chiến trường cũng rất tốt, không lâu sau đã được thăng chức lên liên đội trưởng, dẫn theo một liên đội đánh vài trận cam go quyết liệt với quân Nhật Quốc.
Đó là vào buổi tối ngày mồng ba tháng năm, liên đội của bọn họ đột nhiên nhận được mệnh lệnh của cấp trên bảo bọn họ đi đột kích một ngôi làng.
Ngôi làng đó có tên là làng Bạch Đằng, dân số trong thông không nhiều, hai ngày trước bị một tiểu đội của quân Nhật Quốc chiếm đóng, mệnh lệnh của cấp trên là phải giải cứu được người dân trong làng và tiêu diệt tiểu đội này của quân Nhật Quốc.
Người trong liên đội của ông cụ Dương đã hy sinh không ít ở trận chiến trước đó, bây giờ chỉ còn lại có hơn sáu mươi quân sĩ, ông ấy đưa theo số quân sĩ này lặng lẽ đi tới phía bên ngoài làng Bạch Đằng.
Quân Nhật Quốc phòng thủ rất nghiêm ngặt, ông cụ Dương dựa vào thân thủ tốt của mình, dựa vào ánh trăng lặng lẽ đột nhập vào trong, xử đẹp mấy tên lính Nhật Quốc đang canh gác, sau đó phát ra báo hiệu bắt đầu phát động tấn công.
Đó là một trận chiến rất kịch liệt, Ông ấy đưa theo quân sĩ giết thẳng vào trong, khi ông ấy tấn công tới trại giam, người dân trong làng nói cho ông ấy biết rằng có mười mấy người thanh niên trai tráng trong số họ đã bị bắt đi.
Danh Sách Chương: