Đột nhiên sắc mặt tôi suy sụp: “Đừng có mà nói nhảm, tính cách của tôi vẫn bình thường!” Nói xong, tôi nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Tại sao anh không nói cho tôi biết Giang Thu Uyên là thành viên của tổ chức Ẩn Sát?”
Chú Trịnh nói: “Cô Khương, Giang Thu Uyên cũng không phải là thành viên chính thức của Ẩn Sát.
Từ nhỏ cô ta đã có năng lực để linh hồn rời khỏi thân thể.
Hơn một năm trước, cô ta có cơ hội trở thành học trò của Mã Trung Thái, đồng thời cũng trở thành người tình của anh ta.
Lần này là lỗi của tôi, tôi đã xử lý nhân viên chịu trách nhiệm thu thập thông tin rồi, tôi cũng phải chịu trách nhiệm, xin cậu chủ hãy trách phạt tôi.”
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo không vui: “Quay trở về nhận phạt đi.
“Rõ, thưa cậu chủ”
Vẻ mặt tôi có chút ngượng ngùng: “Cũng không đến nỗi phải nhận hình phạt chứ?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Gia đình tôi luôn có kỷ luật, khi lập công thì khen thưởng xứng đáng.
Còn khi mắc lỗi sẽ phải nhận hình phạt, em không cần phải cầu xin.
Tôi không biết nói gì hơn nên hỏi: “Cuối cùng thì Tổ chức Ẩn Sát đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Thông tin về nhân sự cấp cao của tổ chức Ẩn Sát bí ẩn vẫn là một bí mật cho đến ngày nay.
Chu Nguyên Hạo nói: “Lần này đã kích động đến tổ chức Ấn Sát nên có chút phiền phức, nhưng cũng đừng lo lắng quá, luyện tập vẽ bùa chủ cho thật tốt.
Giặc tới thì đánh, nước lên thì dâng nền.”
Tôi chỉ đành phải gật đầu, giữa tôi và Giang Thu Uyên có mối thù lớn.
Cô ta đã đổi bài thi và thay đổi cả cuộc đời tôi, đừng nói cô ta chỉ là thành viên bên ngoài của tổ chức Ẩn Sát, kể cả khi cô ta là thành viên cấp cao của tổ chức Ẩn Sát đó thì nhất định tôi cũng phải tìm cô ta báo thù.
Tôi lại hỏi: “Sự việc của Lý Anh Tú, Dịch Minh Sâm đã nghi ngờ rồi, nếu nhà họ Lý phát hiện..
“Chuyện này em không cần phải lo lắng” Chu Nguyên Hạo nói: “Tôi đã giết Lý Anh Tú, dĩ nhiên tôi sẽ đi giải quyết”
Tôi không nói nên lời, cũng được, dù sao thì anh ấy cũng rất chuyên nghiệp.
Chu Nguyên Hạo nói với tôi về tổ chín, Quốc gia này có một bộ phận đặc biệt chuyên xử lý các sự kiện siêu nhiên, nó được gọi là “Văn phòng điều tra hồ sơ X”, nó được chia thành chín nhóm, mỗi nhóm quản lý một khu vực, khu vực Tô Châu-Hàng Châu được quản lý bởi tổ chín.
Lần này tổ chín đã giải cứu được bảy bé gái và bắt sống được thành viên Ẩn Sát của Mã Trung Thái, có thể nói là đã lập được công lớn và sẽ nhận được phần thưởng rất hậu hĩnh.
Khi tôi quay trở về khách sạn, tôi luôn có cảm giác rằng mình đã quên mất điều gì đó, đột nhiên tôi vô đùi rồi sau đó hét lên: “Lục Đình Thiên Linh Phù của tôi đã bị Dịch Minh Sâm cướp đi! Tôi đã mất rất nhiều tiền.
Giữa trưa ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Dịch Minh Sâm, anh ta nói với tôi rằng Giang Thu Uyên đã bị nhốt vào nhà giam đặc biệt, anh ta sẽ giúp tôi giải quyết mối hận thù giữa tôi là Giang Thu Uyên.
Tôi hiểu ra, anh ta cướp đi Lục Đinh Thiên Linh Phù của tôi là muốn lấy lòng tôi đây mà.
Chỉ trong vòng vài ngày, tin tức Hải Thành đã phá vỡ vụ việc gian lận trong kỳ thi tuyển sinh Đại học cách đây vài năm, không chỉ Giang Thu Uyên mà còn vài trường hợp đổi bài thi Đại học cũng đồng loạt bị đào bởi và kết quả là một loạt các quan chức đã bị bãi nhiệm.
Tôi cầm tờ báo trên tay, trong lòng có hơi hụt hằng, nếu đã lấy lại công bằng thì sao? Số phận của tôi đã bị thay đổi, Đại học quốc gia Mỹ thuật cũng sẽ không vì điều này mà nhận tôi nữa, những gì tôi đã mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được.
Hồng Điền đã trở về bên cạnh bố mẹ, tinh thần của cô bé có chút vấn đề, Hồng Bách Ân mời tôi xem lại lần nữa, tôi vẽ ra một lá bùa sau đó đốt nó rồi hoà vào trong nước cho cô bé uống, cô bé nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vợ chồng nhà họ Hồng cảm ơn tôi rất nhiều, một triệu mà trước đó họ đã nói nhanh chóng được gửi đến, ngoài ra còn thêm năm trăm ngàn.
Bọn họ nói rằng sẽ kết giao bạn bè với tôi, nếu sau này tôi gặp phải chuyện gì có thể đến gặp họ bất cứ lúc nào, nhất định bọn họ sẽ không từ chối.
Đã sáu ngày trôi qua trong kỳ hạn bảy ngày, còn lại một ngày, Chu Nguyên Hạo nói sẽ đi tham quan một vài danh lam thắng cảnh ở Hàng Châu với tôi.
Đáng tiếc anh chỉ là một hồn ma, Dịch Minh Sâm lại trốn ở đâu đó nhìn chăm châm, không dám xuất hiện nên chỉ có thể ẩn mình bên trong hòm gỗ.
Đầu tôi đầy mây đen, cuộc hẹn hò đầu tiên trong đời của tôi mà đối tượng lại là một cái hòm gỗ, tôi không khác kẻ say rượu.
Chúng tôi đã đi dạo hồ Tây, đi tháp Thiên Lôi và đến xem cây cầu Đoạn nổi tiếng.
Khi đang đi trên cầu Đoạn, đột nhiên tôi nghĩ tới, không phải tôi và Chu Nguyên Hạo cũng giống như Hứa Tiên và Bạch Tổ Trinh sao?
Bản thân Hứa Tiên cũng là kẻ một nghèo hai trắng tay, dưới sự giúp đỡ của Bạch Tổ Trinh mới có thể mở ra một tiệm thuốc, chỉ tiếc rằng đến cuối cùng tấm lòng sắt son của Bạch Tổ Trinh lại bị một câu nói của Hứa Tiên là “người và yêu quái hoàn toàn không thể đi chung một đường” làm cho tan nát.
Nhưng ở một góc độ khác, con người và yêu quái luôn khác nhau.
Nếu như không có Pháp Hải chia rẽ lứa đôi, liệu bọn họ có thể sống bên nhau mãi mãi không?
Tại sao tôi và Chu Nguyên Hạo không thể như vậy? Tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng về tương lại của chúng tôi, có lẽ chúng tôi chưa bao giờ có tương lai.
Tuy nhiên, thời thế đã thay đổi, nếu có một ngày phải rời xa, tôi cũng có thể nhẹ nhàng buông tay,
Hôm nay tâm trạng của tôi rất thoải mái, chơi cả ngày rồi cũng không gặp ma hay gặp chuyện siêu nhiên nào, đương nhiên là không tính Chu Nguyên Hạo.
Đi bộ mệt rồi, chúng tôi ngồi xuống một quán nước bên cạnh hồ Tây, ở đây có rất nhiều quầy, bày ra nhiều bộ bàn ghế trắng, trên đầu còn có ô che nắng.
Chúng tôi ngồi đây vừa uống trà sữa vừa thưởng thức phong cảnh hồ Tây, thực sự rất nhàn nhã.
Tôi gọi một ly trà sữa và một ly nước dưa hấu, lý nước dưa hấu được đặt ở bên cạnh, cô phục vụ liếc nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.
Tôi nói với cô ấy rằng bạn trai của tôi đã qua đời, cho nên bất cứ khi nào tôi ăn cũng đều gọi hai món, như vậy mới cảm giác được rằng bạn trai vẫn còn ở bên cạnh tôi.
Cô phục vụ cảm động đến mức cặp mắt có chút đỏ.
Bổng nhiên, Chu Nguyễn Hạo đi ra từ hòm gỗ, ngồi ở trước ly nước dưa hấu và ngạc nhiên nhìn nó.
Anh cũng không hiện hình vì thế người bình thường không thể nhìn thấy anh.
“Sao em biết tôi thích uống nước dưa hấu?” Anh hỏi tôi.
Tôi sững người lại rồi đáp: “Tôi chỉ tùy tiện gọi đại thôi.”
Anh im lặng một lúc rồi hít vào thật mạnh, anh hít hết tất cả mùi vị nước dưa hấu, biểu cảm vô cùng dịu dàng.
“Khi còn nhỏ, vào mỗi mùa hè, mẹ đều thích ép nước dưa hấu cho tôi uống
Chu Nguyên Hạo đầm chìm vào ký ức xa xăm, trên miệng nở một nụ cười: “Thật đáng tiếc khi tôi không thể uống nước dưa hầu được nữa.
Tôi không ngờ rằng anh ấy sẽ nhắc đến mẹ mình, không thể không nói: “Nếu anh nhớ bà ấy, hãy quay về thăm bà ấy một chút đi.”
Sắc mặt anh bằng tối sầm lại, trong đầu tôi nghĩ hỏng bét rồi, mẹ anh ấy chưa chết sao?
“Mẹ tôi đã mất tích nhiều năm rồi.” Ánh mắt của anh có chút cô đơn: “Tôi tìm bà ấy đã rất lâu, nhưng tiếc là không có manh mối nào.
Tôi âm thầm ngạc nhiên, hệ thống tình báo của anh kinh khủng như vậy mà lại không điều tra ra được sao?
Hoặc là mẹ anh cố tình tránh mặt, hoặc là cũng có thể là không còn tồn tại trên trần gian này nữa.
Tôi vỗ vai anh rồi nói: “Định mệnh là thứ khó mà lý giải được, nếu anh với bà ấy có duyên thì nhất định sẽ gặp lại nhau.
Khóe môi anh cong lên: “Đừng an ủi tôi, nhiều năm qua tôi đã nghe quá nhiều lời an ủi, tại muốn mọc kén cả rồi.
Tôi không nói nên lời, chẳng lẽ muốn tôi nói lời kích thích anh sao?
Anh nhìn lên trời nói: “Trời sắp tối rồi, em có muốn chơi trò gì kích thích một chút không?”
Kích thích à? Tôi liếc mắt nhìn anh, đối với con nhà giàu không có nơi nào để tiêu, không phải thứ gọi là kích thích chính là chơi thuốc sao?
Anh gọi điện thoại cho chú Trịnh, không bao lâu chủ Trịnh đã tới và còn lái một chiếc Lamborghini Veneno màu đen đến, nó ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Tôi ngạc nhiên chết lặng, có cần thiết phải khoe khoang đến như vậy không.
Chú Trịnh đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi không dám nhận lấy, khuôn mặt anh không cảm xúc:
“Không phải đưa cho em”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy chìa khóa: “Sao không nói sớm?”
Khi tôi bước lên xe, dĩ nhiên là Chu Nguyên Hạo đã hiện nguyên hình, nếu không lúc đi ngang qua camera mà xuất hiện xe không có người lái, chuyện này sẽ phiền phức rất lớn.
Chu Nguyên Hạo lái xe hơn ba tiếng đồng hồ, đến một ngọn núi tương đối ít người, tôi thấy kỳ lạ nên hỏi: Chúng ta đi đâu vậy?”
Khỏe mỗi Chu Nguyên Hạo cong lên, cười nói: “Em sẽ sớm biết thôi
Sau khi lái xe trong núi được hơn nửa giờ, đến một ngã tư thì bỗng trở khung cảnh nên sôi động.
Ở ngã tư có mấy chiếc ô tô sang trọng đang đậu, nhìn thoáng qua có Ferrari, Lamborghini, MayBach, không khác gì một cuộc triển lãm xe hơi.
Có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, những cô gái xinh đẹp ăn mặc nóng bỏng, tôi có cảm giác như đang xem “Tốc độ và đam mê” vậy.
Ngay khi chiếc Lamborghini Veneno của Chu Nguyên Hạo xuất hiện, nó đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó tất cả mọi người đều vây quanh nó.
Tôi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, người đứng đầu nhóm là một người đàn ông trẻ khoác lên mình bộ đồ thời trang cao cấp của Amani, anh ta nhìn chiếc xe một cách thích thú, trong mắt lộ ra ý cười.
Tôi mở cửa xe đi xuống, ánh mắt anh ta lại nhìn tôi có vẻ anh ta quan tâm đến tôi hơn.