Chưa kịp dứt lời, tôi đã thấy đám nữ sinh nhìn từ ngoài cửa sổ vào trong phòng bảo vệ, hớn hở vẫy chào hắn ta, thế nhưng Tư Không Uy Viễn thậm chí còn không thèm nhìn họ lấy một cái, thế mà đám nữ sinh đó vẫn còn vô cùng thích thú và liên tục xuýt xoa: “Đẹp trai quá.
Á, ngầu ghê ấy, trông chẳng khác nào tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình cả.”
Tôi kiểu hỏi chấm, rõ ràng đây là một gã viên bảo vệ hống hách vô cùng đáng sợ cơ mà?
Thế là tôi đi thẳng vào vấn đề, lấy ra tập hồ sơ ra cho hắn ta xem, hắn ta nhận lấy xem qua, mặt mũi nhăn nó, trầm giọng nói: “Đây không phải là do tôi làm.”
Tư Không Uy Viễn là người dám làm dám chịu, nếu như hắn ta đã làm thì sẽ không giấu giếm, nếu hắn ta đã không làm thì sẽ không bao giờ thừa nhận.
Tôi buồn bã nói: “Gay go thật rồi.
Lại có một con quỷ gây hạn hán khác ở Hà Thành chúng ta, hơn nữa nó còn là một con quỷ gây hạn hán ngang ngược nhất trần đời, đi khắp nơi hút máu người.”
Tư Không Uy Viễn nhàn nhạt đáp: “Sức mạnh của con quỷ gây hạn hán này còn hơn cả tôi nữa ấy.”
Mặt tôi đã buồn thiu rồi giờ lại càng buồn hơn.
Sau khi nhận lại hồ sơ, Tư Không Uy Viễn nói: “Tôi nợ cô một lần.
Tôi sẽ giúp chuyện này.”
Chu Nguyên Hạo hờ hững nói: “Này Tướng quân Tư Không, theo tôi được biết thì một ngọn núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua, bộ tộc quỷ gây hạn hán các anh có ý thức chiếm hữu rất cao về lãnh thổ nhỉ.
Hiện giờ Hà Thành đã có thể coi là lãnh thổ của anh, con quỷ gây hạn hán đó lại xông vào lãnh thổ của anh ngang nhiên hoành hành như vậy, đúng là đang khiêu khích đến tôn nghiêm của anh mà.”
Tư Không Uy Viễn nhướng mày nhìn anh chằm chằm, như thể hai mắt của hai người có thể phóng được ra đạn vậy.
Tôi hắng giọng hai tiếng, nói: “Bây giờ không phải lúc để nhắc đến chuyện này đâu.
Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải tìm ra con quỷ gây hạn hán này trước đã.”
Tư Không Uy Viễn vẫn chẳng có biểu cảm gì: “Nếu như tôi phát hiện nó tôi sẽ thông báo cho cô.”
Đang nói chuyện thì đột nhiên có một cô gái trẻ chạy vào: “Anh ơi, em tan học rồi.”
Tôi vừa nhìn là biết Tư Thuần Nhi chính là người mà Thiên Huyền mượn bụng đầu thai, sau khi nuốt viên huyết trạch của Tư Không Uy Viễn thì cô ấy từ một cương thi đã trực tiếp biến thành một phi cương rồi.
Lúc này, cô ấy đã không còn là cô gái vô hồn rỗng tuếch như chúng tôi thấy lúc đó nữa mà là một cô gái trẻ trung năng động, cô ấy mặc áo sơ mi trắng đồng phục, mái tóc dài, eo thon, dáng vẻ xinh đẹp vô cùng khiến cho người ta vừa nhìn là thích mê.
Vừa bước vào, cô ấy đã trợn tròn mắt: “Oa, chỗ này nhiều trai xinh gái đẹp quá anh ơi, họ đều là bạn của anh sao?”
Tư Không Uy Viễn nói: “Đây là chị Khương Lăng mà anh đã kể cho em đó.”
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Thì ra là chị Khương Lăng ạ.
Anh của em nói rằng chính chị là người đã cứu em.
Em cám ơn chị nhiều lắm ạ.” Sau đó, cô ấy cúi đầu cảm tạ tôi.
Tôi nhanh chóng xua tay nói không cần phải làm vậy đâu.
Ánh mắt của cô bé đột nhiên rơi vào trên người Khương Kha, gương mặt đột nhiên đỏ bừng lên: “Đây, đây là ai vậy ạ?”
“Đây là Khương Kha, em trai của chị đó.” Tôi nói xong, Khương Kha quay sang mỉm cười nhẹ với cô bé khiến mặt cô bé càng thêm đỏ bừng, trong mắt hiện lên một chút tình ý.
Chẳng biết vì sao tôi cảm thấy tên Tư Không Uy Viễn kia ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng nhìn thấy cảnh này trông hắn ta có vẻ rất khó chịu thì phải.
“Tư Thuần Nhi, em về nhà trước đi.” Hắn ta nói.
“À, vâng.” Tư Thuần Nhi bước đến cửa, không kiềm chế được quay lại liếc Khương Kha một cái, Tư Không Uy Viễn nói: “Sau khi bị nhập thì cô ấy không còn nhớ chuyện gì nữa.
Chúng tôi cũng không nói sự thật cho cô ấy biết.”
Tôi gật đầu, một cô gái trẻ như vậy chắc chắn không thể chịu được cú sốc khi biết sự thật.
Sau khi rời khỏi chỗ làm của Tư Không Uy Viễn, tôi trở về gọi Tư Hoàng Lăng và nói với anh ấy rằng con quỷ gây hạn hán kia là một con khác, nếu anh ấy có manh mối thì hãy báo cho chúng tôi càng sớm càng tốt.
Về đến nhà, tôi tiếp tục ra sân sau bón phân và tưới nước cho cây Linh Thực, Khương Kha đứng bên cửa sổ phòng ngủ, ánh mắt thằng bé sâu kín nhìn tôi, tôi vẫy tay với thằng bé, sau đó tiếp tục chăm sóc hoa cỏ.
Chu Nguyên Hạo đi tới, thấp giọng nói: “Vụ quỷ gây ra hạn hán đó có phải là do cậu làm đúng không?”
Khương Kha quay sang cười với anh, nụ cười trên mặt thiếu niên vô cùng sáng lạn: “Bệ hạ, thần không biết ngài đang nói cái gì cả.”
Danh Sách Chương: