Hắn ta không dám tin quay đầu lại, nhìn thấy tôi cắm một đao vào trong ngực chính mình, dùng máu ở đầu quả tim vẽ một ký hiệu ở trong lòng bàn tay trái.
Ký hiệu đó giống nhau như đúc với ký hiệu ở trên ngực hắn ta.
Bởi vì đau mà sắc mặt tôi tái nhợt, thế nhưng biểu cảm rất lạnh nhạt: “Tôi đã từng nói, cho dù tôi chỉ là một người phàm, nhưng vẫn có thể giết anh.
”
“Tại sao?” Cơ thể hắn ta đã bị thiêu hơn một nửa, tôi nhàn nhạt nói: “Ở kiếp trước, trước khi đưa cô vào núi đao chịu phạt, tôi đã hạ một đạo sát chú ở trong người cô.
”
“Cô…” Trong mắt hắn ta tràn ngập sự kinh hoảng của một người sắp chết: “Chẳng lẽ trên người mỗi người bị cô phán hình phạt cũng…”
Câu nói kế tiếp hắn ta không thể nói được, ám hoả đã lan đến trên đầu hắn ta rồi.
Dưới ánh mắt không cam lòng và oán hận, hắn ta biến thành cát bụi, phiêu tán trong không trung.
Hạt châu màu đỏ hắn cầm trong tay rơi xuống đất, tôi lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt, mãnh liệt ho khan.
Ho một cái thì trong cổ họng sẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Tư Hoàng Lăng đỡ tôi từ phía sau lưng, ân cần hỏi: “Ngài không sao chứ?”
Tôi cười khổ, sao lại không sao cho được?
Tôi của kiếp trước, đối với những quỷ vương mang đến uy hiếp lớn, chỉ cần đã từng rơi vào trong tay tôi, tôi cũng sẽ mượn cơ hội phán hình phạt lưu lại một đạo sát chú ở trên người bọn họ, chỉ cần tôi khởi động sát chú, là có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.
Nhưng mà, sát chú sẽ cắn trả lại, chỉ cần giết chết người có thực lực càng mạnh, tôi bị cắn trả càng lớn.
Nếu là tôi ở kiếp trước thì tôi còn có thể chịu đựng được sự cắn trả của quỷ vương, nhưng bây giờ tôi chính là đang tự tìm đường chết cho mình rồi.
Đau đớn kịch liệt, đau đớn dữ dội!
Tôi có thể cảm nhận được nội tạng của tôi đã hoàn toàn bị rách nát rồi, nếu như tôi không phải là một tu sĩ ngũ phẩm thì e rằng bây giờ tôi đã là một cái xác rồi.
Tôi lấy lọ thuốc ra, đổ hết toàn bộ thuốc trong lọ vào miệng mình, nhưng không có tác dụng, cắn trả quá kịch liệt, cho dù là thuốc phục hồi nội tạng thì vẫn bị cắn trả lại ngay lập tức.
Tư Hoàng Lăng lo lắng vội vàng ôm lấy tôi, gọi lớn vào tai tôi, bảo tôi nhất định phải cố gắng kiên trì, tầm nhìn của tôi càng ngày càng mơ hồ, tôi chịu không được liền sờ lấy cái trán của mình, Thiên Nhãn, mày còn đợi cho đến khi nào nữa? Nếu như mày không giúp tao thì tao sự sẽ chết đấy.
Thiên Nhãn dường như đã nghe thấy lời kêu gọi của tôi, tôi cảm thấy trán mình nóng lên, một tia sáng màu vàng chiếu ra, bao phủ lên hạt ngọc một màu đỏ chói.
Tôi ngạc nhiên, không phải chứ, đây là máu mà.
Thiên Nhãn dường như rất hưng phấn, nó hút lấy hạt ngọc máu kia, tốc độ rất nhanh, giống như là sợ tôi sẽ đi giành với nó vậy.
Tôi cũng không muốn nghĩ, chúng tôi bây giờ là một thể, nó không phải là tôi sao?
Ngay khi hạt ngọc máu được hút vào cơ thể, tôi liền cảm thấy có một giọt máu đỏ chạy tự trên não xuống toàn bộ cơ thể.
Mặc dù nó chỉ là một giọt máu mỏng manh nhưng lại khiến cho toàn bộ cơ thể tôi bỗng chốc nóng lên.
Giọt máu kia dần dần chảy qua phổi, lá phổi bị rách ra lập tức bắt đầu được phục hồi trở lại, tiếp theo đó là gan, thận, và cuối cùng là quả tim.
Tôi thở ra một tiếng thoải mái, sức mạnh của hạt ngọc máu đó tuyệt đối không chỉ dừng lại ở một chút công lực như vậy, nhưng đa phần đều bị Thiên Nhãn hút hết rồi, nó chỉ nhỏ giọt qua từng kẽ hở của ngón tay thì cũng đã đủ khiến tôi sống trở lại rồi.
Có thể thấy được người chủ của hạt ngọc máu này có sức mạnh đáng sợ đến mức nào.
Tôi không còn thời gian kịp nghĩ đến chuyện đó nữa, tôi lấy một tờ giấy màu vàng có viết phù văn từ trong túi ra, đây là mật mã mở khóa cột trụ không gian ở kiếp trước, Thiên Đạo đã in sâu vào tâm trí của tôi, dù tôi muốn quên đi cũng không quên được.
Tờ giấy được viết phù văn sau khi dán lên liền bị đốt cháy, chỉ còn lưu lại dòng phù văn màu vàng, từ những chữ phù văn các đường chữ vàng bắt đầu xuất hiện trên đỉnh bia đá trông cực kỳ đẹp, nó nhanh chóng lan ra những ngóc ngách của bia đá.
Trong một lúc, ánh sáng vô cùng rực rỡ toả ra.
Danh Sách Chương: