Mục lục
Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáu mươi phần trăm tỷ lệ thành công!
Tôi nắm chặt nắm đấm, trong lòng chợt sinh ra niềm tin kiên định, tôi nhất định phải nghĩ ra biện pháp lấy được ngôi mộ cổ này, đây là cơ hội duy nhất của Chu Nguyên Hạo.
Đó cũng là cơ hội duy nhất của tôi.

Chu Nguyên Hạo nâng mặt tôi, ôn nhu nói: “Khương Lăng, với thực lực hiện tại của chúng ta, muốn đối phó với một lão quỷ ngàn năm như vậy, quả thật quá khó khăn, nhưng tôi nhất định phải thử một lần.

Nếu là trước kia, làm người hay làm quỷ, tôi căn bản không để ở trong lòng, nhưng hiện tại tôi có em, người và quỷ không cùng đường, tôi không muốn cả đời đều như vậy, tôi muốn đường đường chính chính đi bên cạnh em, cho dù là nắng chiếu cũng không cần dùng đến ô.”
Ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai tôi và ôm tôi vào lòng: “Vào mùa xuân, tôi muốn đưa em đi xem hoa.

Vào mùa hè, tôi muốn đưa em ra biển.


Vào mùa thu, chúng ta có thể đi xem rừng cây lá phong.

Vào mùa đông, chúng ta có thể đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ.

Khương Lăng, tôi tưởng tượng cuộc sống như thế này trong tương lai vô số lần, tôi muốn cho em được hạnh phúc.”
Tôi mỉm cười: “Tôi không nghĩ rằng anh còn là một nhà thơ đấy, bài thơ này không tồi đâu.”
“Mỗi lời tôi nói đều xuất phát từ trái tim.” Anh dường như đã hạ quyết tâm: “Khương Lăng, em có muốn cùng tôi chiến đấu một lần không?”
Tôi nhéo nhéo mặt anh: “Chỉ vì anh trông rất đẹp trai nên tôi phải đánh nhau vậy, nếu không thì biết kiếm ở đâu ra một người bạn trai tốt như vậy.” Anh cười, cúi đầu hôn tôi thật sâu.

Ngay khi chúng tôi đang hôn nhau ngây ngất, chúng tôi nghe thấy một tiếng động lớn và sau đó là một tiếng hét.
Tôi lập tức rút ra cây kiếm dài xông ra ngoài, chỉ thấy lão đồng vốn bị ma nhập cầm bùa mệnh đã chạy thoát, vốn dĩ chỉ dài một thước, nhưng bây giờ đã lớn lên hai ba thước, giống như một người khổng lồ bất khả xâm phạm.
Một tay cầm một con dao to, một tay tóm lấy vệ sĩ, cho vào miệng, cắn một phát vào cổ họng hắn.
Những tên vệ sĩ đó đều mang theo súng, họ liên tục bắn vào người ông đồng, đạn đã bắn trúng người và xuyên qua cơ thể ông ta nhưng không có tác dụng gì, ông ta đưa tay ra, đánh mấy tên vệ sĩ ngã thành đống thịt nát.
Đông Phương Lân đang cầm trên tay một thanh kiếm cổ bằng đồng, xoay cổ tay, thanh kiếm cổ cắt ngang qua cơ thể của lão đồng.

Nửa thân trên của ông ta rơi xuống, nửa dưới cũng ngã ầm xuống đất.
Tại nơi lão đồng vừa ngã đột nhiên xuất hiện một tia hắc khí, hắc khí lao thẳng về phía Đông Phương Lân.

Đông Phương Lân ánh mắt lạnh lùng: “Chỉ là một lệ quỷ, lại dám tự phụ trước mặt tôi sao.”
Anh ấy cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên trên kiếm đồng, kiếm đồng đột nhiên sáng lên ánh vàng, thanh kiếm được bao phủ bởi tất cả các loại phù chú cổ xưa, những lá bùa đó bắt đầu tỏa sáng từ trên xuống và tiếp tục đến điểm thanh kiếm bị nuốt chửng.
Ngay khi màn sương đen vừa đến, thanh kiếm của Đông Phương Lân đã xuyên qua màn sương đen, khi thân kiếm chìm trong màn sương đen, thân kiếm sáng lên một vòng sáng, tỏa ra xung quanh, màn sương đen lập tức biến mất.


Khi tôi đến nơi, trận chiến vừa kết thúc, tôi có hơi tiếc nuối một chút, Tướng quân Kim Giáp còn chưa được hít chút quỷ khí nào đâu.
Đột nhiên, một con bọ to bằng ngón tay cái bay ra khỏi mắt của lão đồng, nhân lúc Đông Phương Lân đang thu kiếm, nó lập tức lao tới.

Tôi đang định để Tướng quân Kim Giáp đến cứu viện thì đột nhiên một chiếc phi tiêu bắn xuyên qua con quỷ trùng và đóng đinh nó vào tường.

Đông Phương Lân vui mừng khôn xiết, nói lớn: “Đội trưởng.”
Tôi quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ đang sải bước đi tới.

Người phụ nữ đó dung mạo rất bình thường nhưng trên người có khí chất rất mạnh mẽ, trên người mặc quần áo đạo sĩ và cầm một cây phất trần trên tay.
“Đội trưởng Hồ.” Đông Phương Lân đi lên nói: “Chị đích thân đến đây xem ra là rất coi trọng ngôi cổ mộ này.” Đội trưởng Hồ nhìn anh ấy một cái, nói: “Phương Lân, thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về đi.” Nụ cười trên mặt Đông Phương Lân lập tức ngưng tụ: “Đội trưởng Hồ, đã xảy ra chuyện gì?”
Đội trưởng Hồ nói: “Mộ của tướng quân Liễu này đã bị tổ một tiếp quản, chúng ta không thể nhúng tay vào nữa.” Đông Phương Lân giận dữ nói: “Tổ một là có ý gì? Đây là do tổ bốn chúng ta đảm nhận, họ dựa vào đâu mà muốn cắm một chân vào chứ.”
Đội trưởng Hồ nói: “Tổ một từ trước đến nay là như vậy, thực lực của bọn họ mạnh nhất trong chín tổ chúng ta, để bọn họ đối phó với Tướng quân Liễu kia, so với để cho người của chúng ta đi chịu chết thì có khi còn tốt hơn.”
Đông Phương Lân vẫn vô cùng tức giận: “Tổ trưởng, còn đồ đạc trong mộ…” Đội trưởng Hồ lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tôi không tức giận sao? Trụ sở chính đã đưa ra quyết định, chúng ta chỉ có thể tuân thủ, đi thôi.” Đông Phương Lân không cam lòng cắn răng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, xoay người nói với tôi: “Cô Khương, vốn lần này mời cô tới là có ý muốn trả lại một món nợ nhân tình cho cô, đáng tiếc hiện tại ngôi mộ đã bị tổ một tiếp quản, thật sự xin lỗi.”
Tôi nhíu mày, loại mộ lớn từ thời cổ xưa như thế này, bên trong có chôn vàng bạc châu báu, người tu đạo cũng không cần, nhưng bên trong thường sẽ có một ít linh vật, mấy thứ này đối với người tu đạo vô cùng có lợi, bởi vậy một tòa mộ lớn xuất hiện sẽ dẫn đến vô số người tranh đoạt.
Hiện tại mộ của Tướng quân Liễu bị tổ một tiếp quản, muốn đi vào sẽ rất khó khăn.
“Cô chính là Khương Lăng, cô Khương mà Đông Phương Lân hay nhắc đến phải không?”
Đội trưởng Hồ đi tới, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lần, nói: “Tôi tên là Hồ Phương Lâm, xuất thân từ Lãm Sơn, hiện tại đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của tổ thứ tư, Đông Phương Lân thường xuyên nhắc tới cô với tôi, nói cô thiên phú rất cao, thực lực cao cường, đặc biệt là vẽ bùa, rất có thiên phú.”
Tôi miễn cưỡng cười cười, nói: “Anh Đông Phương Lân đã nói quá rồi.”
Hồ Phương Lâm nhìn tôi đầy thâm ý: “Cô Khương, tổ bốn của chúng tôi, ngoại trừ tôi ra thì không có ai có khả năng vẽ bùa tốt, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai.”
Tôi gật đầu nói: “Nếu như giá cả hợp lý, hợp tác hoàn toàn không thành vấn đề.”
Hồ Phương Lâm cười nói: “Cô Khương thật hào sảng, mong sau này sẽ được cô chiếu cố nhiều hơn.” Cô ta đã hành lễ của một đạo sĩ về phía tôi, và tôi cũng đáp lại cô ta.
Đột nhiên, tôi cảm thấy bảng tên của Chu Nguyên Hạo trong tay nóng lên, giống như một khối sắt hàn.
Tôi cau mày, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện tình huống này, Chu Nguyên Hạo cũng không có phản ứng.


Tôi vội vàng cáo từ với bọn họ, lái xe vội vàng chạy về nhà, hai người Ôn Diệu Noãn vội vàng đi lên hỏi tình huống, tôi cầm lấy bảng tên, bỗng nhiên bảng tên “phừng” một tiếng bốc cháy.
Tôi kinh hãi, ném bảng tên lên bàn, lo lắng nói: “Nguyên Hạo, anh thế nào rồi?” Hồn phách của Chu Nguyên Hạo từ bảng hiệu bay ra, ngã xuống đất, sắc mặt anh tái nhợt, cả người suy yếu, ngay cả hồn thể cũng trở nên trong suốt.

Tôi vội vàng đi qua đỡ anh lại: “Nguyên Hạo, vừa rồi không phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại như vậy?”
Khúc Giai Kỳ lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: “Sao lại như vậy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…” Tôi kỳ quái nhìn về phía em ấy: “Chẳng lẽ cái gì, em mau nói đi, gấp lắm rồi.” Khúc Giai Kỳ nuốt nước bọt, nói với Chu Nguyên Hạo: “Anh vẫn chưa chết đúng không?”
Tôi bị những lời này nói sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, Chu Nguyên Hạo chưa chết sao? Không thể nào, tôi rõ ràng đã thấy ngôi mộ của anh ấy.

Khúc Giai Kỳ bừng tỉnh nói: “Trách không được trên người anh không có bao nhiêu oán khí, thì ra anh là sinh hồn! Cơ thể của anh vẫn còn sống phải không? Bây giờ cơ thể của anh có vấn đề, hồn của anh sẽ bị giống như vậy.”
Tôi không dám tin nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, cười khổ một tiếng: “Tôi cũng không biết là tôi đã chết hay chưa chết.

Trong y học hiện đại, tôi đã chết rồi, còn theo truyền thống thì tôi lại không chết.”
Tôi nóng nảy: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy! Đừng giấu tôi nữa!” Chu Nguyên Hạo thở dài: “Não tôi đã chết, nhưng có dụng cụ duy trì hô hấp và nhịp tim, chuyện đó đã kéo dài suốt một năm rồi.”
Anh suy yếu nhìn tôi: “Khương Lăng, tôi không lừa em, tôi vẫn luôn nghĩ biện pháp để sống lại.”
Trong đầu tôi rối loạn thành một đống, Khúc Giai Kỳ sờ sờ cằm, nói: “Người chết căn bản không có khả năng hoàn dương, nhưng anh còn hô hấp cùng nhịp tim đập thì không tính là người chết hoàn toàn, vẫn còn có cơ hội, nhưng cơ hội lại vô cùng xa vời.”
Tôi cắn môi, liều mạng để cho mình bình tĩnh lại: “Thân thể anh xảy ra vấn đề gì?” Sắc mặt ngưng trọng nói: “Chẳng lẽ có người rút máy thở của anh hay sao?”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị mở ra, một đạo sĩ xông vào, trong tay hắn cầm một thanh kiếm gỗ đào đen, ánh mắt như mũi tên nhìn chằm chằm Chu Nguyên Hạo nói: “Nghiệp chướng, mày thân là quỷ hồn, cư nhiên dám quấn lấy người sống, còn không nhanh chóng đi đầu thai, nếu không kiếm của đạo gia cũng không phải là loại ăn chay, sẽ đánh mày đến khi nào hồn phi phách tán!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK