Thanh niên mặc trang phục Armani nhìn Chu Nguyên Hạo nói: “Anh này nhìn lạ quá, chắc lần đầu đến đây đúng không?”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Tôi đưa bạn gái đến Hoàn Châu chơi, nghe nói ở đây có đua xe nên tôi đến xem.
Anh có phải là anh Cảnh không?”
Người thanh niên nói: “Đúng vậy, tôi là Nghiêm Kỳ Cảnh, anh nói sao, anh muốn đua một trận với tôi à?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Khi tôi ở thủ đô, tôi cũng thích đua xe.
Trong thủ đô, không một ai là đối thủ của tôi.
Tôi nghe nói anh Đông ở Hoàn Châu đang ở vị trí đầu bảng, nên tôi muốn biết lời đồn có thật không”
rồi thật là mạnh miệng quả đấy.” Một thanh niên đứng bên cạnh mỉm cười nói.
“Người đến từ thủ đô chắc cũng phải tài giỏi
lắm đây?” Một người khác lên tiếng.
“Đã đến Hoàn Châu rồi thì anh nên khiêm tốn một chút, là rồng là hổ vẫn còn chưa biết được”, một người khác nói.
Nghiêm Kỳ Cảnh đưa tay lên, mọi người xung quanh lập tức trở nên yên lặng, anh cười: “Nói nhiều cũng chẳng ích gì, hay là dùng thực lực để nói chuyện đi.
Nhưng nếu thật sự đấu thì phải có giải thưởng chứ.” Ánh mắt anh ta lướt trên cơ thể tôi: “Hay là vậy nhé, chúng ta dùng người phụ nữ bên cạnh để đánh cược được không?”
Anh ta kéo một người phụ nữ quyến rũ trong chiếc áo da bó sát, người cũng rất xinh đẹp, trong ánh mắt hiện rõ sự phỏng túng, đa tình.
Chu Nguyên Hạo ôm tôi chặt hơn, vẻ mặt rất nghiêm túc, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi sẽ không dùng cô ấy để đánh cược đâu.”
“Ô?” Nghiêm Kỳ Cảnh mỉm cười, “Cái gì? Bây giờ không thua được sao?”
“Tôi không xem người phụ nữ của mình như một trò cá cược.” Anh nói với giọng hơi trầm.
Nghiêm Kỳ Cảnh nhìn chăm chăm anh ta một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi không ép anh, vậy chúng ta cược bằng xe của anh, như vậy được chứ?”
“Được.” Chu Nguyên Hạo nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không thua.
Vừa dứt lời, những người xung quanh lại rộn lên: “Anh Đông, anh ta coi thường người khác quá rồi đấy!”
“Ừ, cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi nào.”
“Hãy cho anh ta biết người Hoàn Châu chúng ta lợi hại như thế nào!”
Nghiêm Kỳ Cảnh nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Được, được rồi, anh xưng hô thế nào nhỉ?”
“Tôi là Chu Nguyên Hạo
“Được rồi, anh Hạo, vì anh muốn chơi, nên chơi lớn hơn một chút nhé” Nghiêm Kỳ Cảnh nói, “Nếu ai thua, phải cởi quần bò một vòng quanh xe, anh thấy thế nào?”
Những người xung quanh lập tức reo hò lên, Chu Nguyên Hạo không phải là người sợ chuyện liền đồng ý: “Được rồi, nếu lát nữa làm mất mặt của anh Cảnh, đừng trách tôi nhé.”
Nghiêm Kỳ Cảnh cười chế nhạo: “Xin mời “
“Xin mời.”
Chu Nguyên Hạo vòng tay ôm eo tôi, ghé vào lỗ tại tôi nói: “Lên đây với tôi.”
Tôi ngồi ở ghế phụ nghi ngờ nhìn anh: “Nếu anh thua thật sự phải cởi quần bò sao?”
Chu Nguyên Hạo bất mãn liếc nhìn tôi: “Em không hề có chút lòng tin với tôi sao?”
Tôi kéo dây an toàn của mình lên, không dám nói ra nhưng trong lòng tôi thật sự không có nhiều niềm tin lầm.
Nghiêm Kỳ Cảnh là một chiếc Ferrari.
Hai chiếc ô tô hạng sang đứng cạnh nhau ở điểm xuất phát,một người đẹp với vòng eo thon nhỏ trong chiếc váy ngắn cầm cờ trên tay, đứng giữa hai xe uốn éo sau đó dùng sức vẫy cây cờ trên tay.
Khi chiếc xe phóng nhanh đi, ngay lúc đó tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thật, tất cả sự việc vừa diễn ra hệt như tôi đang xem một bộ phim vậy.
Chiếc xe chạy nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Khi xuất phát, chiếc Lamborghini này sẽ phóng đi rất nhanh, chỉ mất hơn hai giây để khởi động, tốc độ tối đa có thể đạt tới 355 km/h, ngay lập tức đã khiến xe của Nghiêm Kỳ Cảnh bị bỏ lại phía sau.
Tuy nhiên, Nghiêm Kỳ Cảnh cũng không phải dạng vừa, rất nhanh đã đuổi kịp, nhưng vẫn cách Chu Nguyễn Hạo khoảng hai chiếc xe.
Cả hai chiếc xe đều đi qua một ngọn đồi, và Nghiêm Kỳ Cảnh có vẻ gấp gáp, khi đi qua một vách đá, anh ta xoay tay lái, và ép xe chúng tôi sang một bên.
Tiếng cọ xát của thân xe vang lên, xe của chúng tôi bị ép vào lan can bên đường, sau khi chúng tôi cho xe đi chậm lại chút thì xe của Nghiêm Kỳ Cảnh đã phóng thẳng lên trên, tiếp tục lao nhanh về phía trước.
Tôi liếc nhìn ra vực thẳm sâu hút qua kính cửa xe, khiến mặt tôi tái đi vì sợ hãi.
Chu Nguyên Hạo trong mắt hiện lên một chút
tức giận cùng tàn nhẫn, đạp ga: “Đã muốn giở trò
thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là trò vui.”
Anh đạp ga, tăng tốc độ tối đa rồi lao nhanh về phía trước.
Khi hai chiếc xe cạnh nhau, anh ta đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Mặt của người bình thường không thể nhìn thấy hồn ma, trừ khi ma hiện ra cho họ nhìn thấy.
Vì vậy, khi Nghiêm Kỳ Cảnh quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy buồng lái trống rộng không hề có người, nhưng tay lái vận chuyển động, như thể có ai đó đang lái xe vậy.
Anh ta nhất thời sửng sốt, tay lái lạc qua lao thẳng về phía vách núi, may mà anh ta kinh nghiệm phong phú, vội vàng bẻ lái nên không đâm thẳng về phía trước, nhưng cũng làm cho xe anh ta bị dừng lại một lúc.
Chu Nguyên Hạo nhân cơ hội này liền phóng như bay, chỉ để lại cho anh ta một đám khói mịt mù phía sau xe.
Mười phút sau, chiếc Lamborghini vượt qua vạch đích một cách suôn sẻ, tôi lao ra khỏi xe và ói ra mật xanh mật vàng vào vách núi mà không hề quan tâm đến hình ảnh của mình.
Nếu biết sẽ như vậy ngay từ đầu tôi đã chẳng thèm lên xe anh ta rồi, muốn nôn hết cơ quan nội tạng ra hay sao ấy.
Nghiêm Kỳ Cảnh cũng đã về đến, đám đàn em anh ta lo lắng nhìn anh ta, nhưng anh ta lại nhìn chăm chăm vào Chu Nguyên Hạo với vẻ mặt kinh hãi, sau khi kìm lại một lúc lâu, anh ta hỏi: “Anh là al? Anh là người hay là ma?”
Chu Nguyên Hạo cười: “Đương nhiên tôi là
người, bây giờ ý anh là sao, kỹ năng không bằng người khác, lại cho rằng người ta không phải người sao?”
Nghiêm Kỳ Cảnh không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo nói: “Anh Đông, anh đã thua rồi, có phải nên thực hiện lời hứa không?”
Vẻ mặt Nghiêm Kỳ Cảnh lộ rõ sự xấu hổ, bây giờ phải đứng giữa đám đông như vậy, phải cởi quần rồi còn bò như chó nữa, thật sự thà bắt anh ta chết đi còn hơn.
Thấy tình hình không ổn, tôi vội chạy tới, kéo tay Chu Nguyên Hạo: “Không phải chỉ nói đùa thôi sao, ai cũng có danh dự có tôn nghiêm mà, làm sao có thể bắt người ta đứng trước bao nhiêu đây con người mà cởi quần chứ?”
Tên Cảnh này là một con rắn địa phương, không phải là loại dễ bắt nạt, ngày mai tôi đã quay lại Hà Thành rồi, tại sao hôm nay vẫn phải kiểm chuyện với anh ta chứ?
Chu Nguyễn Hạo liếc nhìn sang Nghiêm Kỳ Cảnh với khuôn mặt rất khó coi và nói: “Hôm nay
tâm trạng tôi rất tốt, lại còn thêm bạn gái tôi luôn nói đỡ cho anh, nên tôi sẽ không tính toán với anh làm gì, xe anh cũng giữ xài đi, dù sao thì nhà tôi cũng chả còn chỗ để nữa.
“
Ơn trời! Tôi như vừa trút đi gánh nặng trong lòng, thái độ và cách xử lý này của anh ta đáng nhận được 10 điểm trọn vẹn, tôi chỉ sợ anh ta kiêu ngạo thôi.
Chúng tôi bước vào xe và nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc từ phía sau, không biết đêm nay phải tổn bao nhiều rượu cho tâm trạng tồi tệ này của Nghiêm Kỳ Cảnh đây.
Tôi đọc trên mạng được biết những người giàu có hai ba đời kiểu này đều theo đuổi thú vui đua xe cá cược, giải thưởng của họ đa phần là phụ nữ hoặc các loại rượu nổi tiếng, nên chắc chắn anh ta cũng mang đến đây không ít rượu ngon.
Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, mặc dù anh ấy nói rằng tâm trạng của anh ấy rất tốt, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh ấy đang nghĩ đến người mẹ mất tích của mình và cảm thấy rất buồn.
Tối nay đến đây đua xe cũng chỉ để trút bớt nỗi muộn phiền trong lòng.
Tôi thấp thỏm thở dài, ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên má anh.
Trong giây lát bánh lái bẻ qua một phía, nhưng rất nhanh đã lấy lại thăng bằng, hai má anh ấy chợt có chút ửng đỏ lên, hỏi tôi: “Em, em làm gì thế?”
Tôi nói đùa: “Vừa rồi em bị tư thế anh hùng đó của anh mê hoặc đấy.
Nghe vậy, anh điều khiển xe lao thẳng vào ngã ba đường, tìm chỗ vắng người đậu, rồi lao thẳng về phía tôi.
Ôi trời! Con người này là như vậy đó, cho anh chút nắng thì lập tức chói chang, cho chút nước thì sẽ thành biển rộng.
Cuối cùng anh đã nhấn chìm tôi trong biển nước.
Rạng sáng, Chịu Nguyên Hạo chở tôi trở về khách sạn.
Đến cửa khách sạn, tôi chuẩn bị bước xuống xe, anh ôm lấy tôi từ phía sau, đặt cắm lên vai tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi không muốn xa em.
Tôi đẩy anh một cái: “Thôi, anh đừng nhậy nữa, tuần sau là gặp lại rồi!”
Anh ta nghiêm nghị nói: “Không có tối bên cạnh em phải cẩn thận Cao Thanh Hoàng đấy.
Tôi nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Cao Thanh Hoàng thì bị làm làm sao?”
“Cẩn thận bị anh ta bắt cóc chứ sao!”
Tôi trấn an: “Anh đừng lo, tính tình của anh ta cũng khá tốt, sẽ không có chuyện gì đâu.
Chu Nguyên Hạo cười khinh thường nói: “Dù sao em cũng không hiểu hết về anh ta, vẫn nên cần thận một chút.”
“Được rồi, được rồi.” Anh ta và vỗ đầu: “Hẹn gặp lại vào tuần sau”
Sau khi tạm biệt anh, tôi vào khách sạn và dọn dẹp một chút, bắt taxi ra sân bay, bay về Hà Thành, may mắn là lần này tôi không gặp phải sự cổ siêu nhiên nào.
Quay lại với cửa hàng, do lâu rồi không mở cửa buôn bán nên cũng chẳng có doanh thu gì, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao thì sau kỳ nghỉ hè tôi cũng phải quay lại đi học, và lúc đó cửa hàng cũng sẽ phải đóng cửa.
Trong cửa hàng vẫn còn một số thứ, nên tôi bắt đầu bản giảm giá 30%, cuối cùng cũng bán được rất nhiều.
Hôm nay khi tôi đang thương lượng giá cả với một bà lão: “Bà ơi, căn nhà giấy này tôi chỉ bán với giá 1 triệu 8, chắc chắn là giá tốt nhất rồi.
Bà nhìn này, biệt thự lớn như vậy, nhiều phòng, đầy đủ tiện nghi, ông xã của bà chắc chắn sẽ rất thích đấy.”
Bà lão cong môi: “To thì cũng to thật đấy, nhưng tay nghề kém quá, còn bán 1 triệu 8, tôi thấy 9 trăm nghìn thì còn được”