Cặp tình nhân bên ngày đã hẹn hò được mấy lượt, bên phía Chu Ngưỡng Khởi vẫn là cái đầu gỗ, cậu ta gửi Wechat cho Trần Lộ Chu, hỏi có phải Thái Oánh Oánh đang trêu đùa mình hay không.
Năm hai Thái Oánh Oánh thi đậu đại học Sư Phạm Tứ Xuyên, mấy năm đó Chu Ngưỡng Khởi có thời gian là lại chạy đến Tứ Xuyên, thỉnh thoảng vào kỳ nghỉ Thái Oánh Oánh sẽ tới Bắc Kinh, hai người cãi nhau ầm ĩ, nhưng không nhắc đến chuyện tình cảm. Ngày càng dài, ngay cả Trương Dư mới gia nhập nhóm không lâu cũng biết Thái Oánh Oánh đang e ngại điều gì, nhưng Chu Ngưỡng Khởi vẫn không hề hay biết, năm ngày ba bữa quấy rối Trần Lộ Chu.
Ra khỏi nhà ăn của trường, Chu Ngưỡng Khởi gọi tới.
Ra khỏi phòng thí nghiệm, Chu Ngưỡng Khởi gọi tới.
Đến công ty nghiên cứu với giáo sư Lưu, Chu Ngưỡng Khởi gọi tới.
Hôn nhau tán tỉnh với Từ Chi, Chu Ngưỡng Khởi gọi tới.
Hai người chỉ có thể dừng lại, Từ Chi ngoan ngoãn cuộn chăn lăn sang bên cạnh, liếc anh một cái, ra hiệu bảo anh nghe điện thoại. Trần Lộ Chu không nhịn được, trực tiếp cầm lấy điện thoại tắt máy, tức giận ném “bịch” lên tủ đầu giường, định tiếp tục làm việc chăm chỉ.
“Anh không sợ lát nữa cậu ta tới tìm sao?”
Vừa nói dứt lời.
Chuông cửa không ngừng vang lên.
Từ Chi cuộn mình trong chăn, vô tội nhìn anh: “….”
Trần Lộ Chu vừa tức lại buồn cười, không tình nguyện xuống giường kéo quần: “…. Cái miệng này của em, anh thua rồi.” Tiện tay cầm lấy quần áo của cô ném lên giường, “Mặc vào rồi ra ngoài đi, anh đi mở cửa.” Sau đó đứng dậy đút tay vào trong túi, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, chân còn đang móc đôi dép lê vương vãi dưới chân giường, mỉm cười, không nghiêm túc nói, “Hứa với anh, sau này chúng ta mua nhà đừng nói địa chỉ cho cậu ta biết được không?”
Từ Chi trông mòn con mắt, nói chân thành: “Anh mua trước được không?”
“Đừng mê tiền như vậy được không?”
“Nhanh chóng kiếm tiền được không?”
“Đây không phải là vấn đề kiếm, ban đầu là ai oai phong lẫm liệt cho Lý Khoa mượn quỹ kết hôn của chúng ta để cậu ta khởi nghiệp hả?”
Nhắc đến chuyện này là Trần Lộ Chu lại cảm thấy tức giận, ngồi trên giường nhéo mũi cô một lúc lâu không buông.
Từ Chi cũng rất cứng rắn, không thở nổi, cất giọng ồm ồm: “Là em gia nhập cổ đông mà.”
“Ồ, em còn giận nữa hả.” Trần Lộ Chu nhéo mặt cô.
Đương nhiên là Từ Chi không dám, lúc đó hai người vì chuyện này mà tranh cãi một lần, khi đó Trần Lộ Chu chỉ trả lời trên Wechat mấy chữ, ồ, ừm, biết rồi. Từ Chi biết là anh đang giận vì cô đã đầu tư số tiền này không chút do dự, số tiền đó bao gồm tiền học bổng và tiền chụp ảnh mấy năm nay của Trần Lộ Chu, cũng có tiền học bổng và phân chia dự án của Từ Chi, tóm lại là của Trần Lộ Chu nhiều hơn. Từ Chi biết anh đang tiết kiệm quỹ kết hôn nên cũng muốn đóng góp, lập tức bỏ thêm tiền của mình vào. Kết quả là cuối năm 2019 dịch bệnh bùng phát, dự án của Lý Khoa gặp trở ngại, nhiều đối tác bỏ chạy khiến dự án của cậu ta buộc phải đình trệ, Từ Chi biết ban đầu là Trần Lộ Chu đã chuẩn bị cho dự án này, cũng không đành lòng để tâm huyết của anh trở nên vô ích, vậy nên cô đã đề nghị cho Lý Khoa vay tiền quỹ kết hôn trước.
Lúc ấy Từ Chi đã tính qua, Trần Lộ Chu mới là nghiên cứu sinh, sau này không biết có theo đuổi bằng tiến sĩ hay không, đoán chừng bọn họ cũng không kết hôn sớm được; nếu như giữ trong ngân hàng thì vài năm sẽ không có lãi nhiều, tốt hơn hết là nên đi đầu tư, năng lực của Lý Khoa rất đáng tin cậy. Chỉ là không ngờ lại gặp phải thiên tai nhân tạo quét sạch nhiệt huyết tuổi trẻ, đừng nói là Lý Khoa, khi ấy Từ Chi ở trong phòng làm việc của cậu ta để chuẩn bị cho dự án ở giai đoạn đầu mà bận trước bận sau, cũng phải chịu cú sốc.
Cũng không phải là khi đó Trần Lộ Chu không cho mượn, lúc Lý Khoa còn thiếu tiền chuẩn bị ban đầu cho dự án, anh cũng đã cho cậu ta một khoản tiền. Hồi ấy anh vẫn còn giàu có, có một năm, Liên Huệ đột nhiên chuyển vào tài khoản của anh một trăm vạn, anh cũng đoán được là ai cho, anh không động vào số tiền tiền ấy mà cũng không trả lại, vốn nghĩ nếu Lý Khoa thật sự cần nó, anh có thể trích ra một ít cho cậu ta mượn.
Anh chỉ không ngờ rằng Từ Chi lại đề nghị lấy quỹ kết hôn ra.
Cho nên, lần đó anh cũng không nhịn được, không nóng không lạnh hỏi, “Lần này là Lý Khoa, còn lần sau thì sao? Chuyện kết hôn của anh và em không quan trọng, nếu có ai gặp phải chuyện gì, anh có phải đứng sang một bên trước không?”
Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau, nếu như ngày mai bọn họ chuẩn bị kết hôn, chắc chắn cô sẽ không cho mượn số tiền này, dẫu sao khi đó kinh tế của hai người vẫn chưa ổn định, anh còn đang đi học, Từ Chi còn đang thực tập, kết hôn là chuyện quá xa vời, số tiền này cũng chỉ là tích góp mà thôi.
Từ Chi im lặng một hồi, nghĩ bụng, suy nghĩ của Trần Lộ Chu thật sự khác với những người khác, đúng là nhạy cảm và đáng yêu.
Cô nghĩ, cảm thấy anh nói cũng đúng nên đổi ý sửa lời: “Thế thì không cho mượn?”
“Anh có nói là không cho sao?” Anh lại không vui.
Từ Chi cười: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Con mẹ nó, em không thể dỗ anh mấy câu à!”
Cuối cùng Từ Chi cũng cười ngã vào trong lòng anh, “Trần Kiều Kiều, anh đúng là…. Đáng yêu chết mất.”
“Không phải là anh không biết tính toán. Anh biết bây giờ chúng ta chưa cần đến số tiền đó, nhưng mà em tùy tiện cho người khác vay mượn quỹ kết hôn, anh nên khó chịu đúng không?”
“Em biết, cho nên em mới nói, nếu như chúng ta cần dùng gấp số tiền này thì chắc chắn em sẽ không cho mượn, nhưng chúng ta chưa cần dùng, cho Lý Khoa mượn dùng trong trường hợp khẩn cấp, để ở chỗ cậu ta, em còn nói là trước khi kết hôn phải trả lại. Cậu ta hứa chắc chắn với em rồi, nếu không sẽ tự chặt đầu mình.”
“Đúng vậy, sau đó anh sẽ xách đầu cậu ta gả cho em.”
“…”
…
Nói là nói vậy, nhưng những năm đó ngành công nghiệp nói chung không mấy khởi sắc do ảnh hưởng của dịch bệnh, vào thời điểm đó, Trần Lộ Chu ở trong phòng thí nghiệm hằng ngày mô phỏng mô hình theo tỷ lệ [1] và dự tính rủi ro cho mấy công ty cùng giáo sư Lưu, những công ty có quan hệ tốt với giáo sư Lưu đã ủy thác cho bọn họ làm đánh giá rủi ro cũng không mấy khả quan, nào là cắt giảm nhân sự, đình công. Hơn nữa hình thức phòng làm việc ban đầu cũng không sáng sủa như Từ Chi nghĩ.
[1] Sa bàn (mô hình theo tỷ lệ) là một thuật ngữ chuyên môn chỉ đến một vị trí, một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu…
Sự trượng nghĩa của Từ Chi đã lay chuyển được Lý Khoa, nhưng không lay chuyển được thế giới. Dự án đó của Lý Khoa bây giờ vẫn đang hoạt động và có thể dừng bất cứ lúc nào.
Nhưng Từ Chi cho là, Lý Khoa có hơi trẻ con trong chuyện hẹn hò, trên phương diện làm ăn trăm phần trăm là một tên gian thương, đầu tư với cậu ta sẽ không chịu thiệt. Cô cũng khẳng định Lý Khoa là một cổ phiếu tiềm năng.
Trần Lộ Chu mặc kệ cô, cô gái này muốn kiếm tiền đến điên rồi.
“Có phải là cổ phiếu tiềm năng hay không là chuyện khác, ban đầu anh đã cảnh cáo em, tránh xa thủ khoa tỉnh biết làm ăn ra một chút rồi, nhớ không? Em còn suốt ngày đi cá cược với cậu ta, một ngày nào đó, cẩn thận tiền mất tật mang.”
Từ Chi ôm lấy chăn bật cười, đá anh, “Mở cửa đi! Sao nghe giống như anh đang ăn giấm của em với Lý Khoa vậy? Trần Kiều Kiều.”
Trần đại thiếu gia tỏ vẻ, chưa từng ăn nên không biết.
Từ Chi không thể nhịn cười.
Chu Ngưỡng Khởi là người rất hay ghen, vừa vào cửa đã hậm hực rót một cốc nước, nhưng không kìm nén được chua xót trào dâng trong lòng, thở hổn hển tố khổ với hai người họ, giọng điệu hung hăng nói với Từ Chi: “Từ Chi, con mẹ nó cậu nói thật cho tôi biết, có phải Thái Oánh Oánh bị làm sao không!!!”
Từ Chi vừa mới thu dọn xong đi ra phòng khách, nhìn thấy hai người này nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha. Cô nghe xong liền lộ ra vẻ mặt hoang mang nhìn Trần Lộ Chu, lại quay đầu nhìn Chu Ngưỡng Khởi, đang định lên tiếng thì bị Trần Lộ Chu cắt ngang.
Chỉ thấy anh chàng này dựa vào ghế sô pha với vẻ mặt lạnh lùng không muốn tiếp, cướp lấy ly nước trong tay Chu Ngưỡng Khởi, không chịu cho cậu ta uống rồi đặt lên bàn, giọng điệu cũng không tốt, cũng rất nóng nảy: “Thái Oánh Oánh bị làm sao thì cậu dữ với cô ấy làm gì, không nói chuyện bình tĩnh được sao? Lấy bạn gái của tôi ra trút giận? Có tin tôi đạp cậu ra ngoài không?”
Nếu là ngày thường, có lẽ Chu Ngưỡng Khởi sẽ lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng bây giờ cậu ta cũng rất vội, đã uống rất nhiều rượu, mặt sưng lên như gan heo, không thể nói năng được bình thường, chỉ có thể im lặng thở đều.
Từ Chi đi tới lắc đầu với Trần Lộ Chu rồi mới ngồi xuống tay vịn ghế sô pha hỏi Chu Ngưỡng Khởi: “Oánh Oánh bị làm sao?”
Trần Lộ Chu nhìn chằm chằm Chu Ngưỡng Khởi, Chu Ngưỡng Khởi dịu giọng lại, nói: “Mấy hôm trước tôi đã nói rõ với cô ấy, cô ấy nói sẽ suy nghĩ kỹ, mấy hôm nay gọi điện cô ấy không trả lời, Wechat cũng không có tin tức, cậu nói xem cô ấy có ý gì? Tôi thật sự chịu thua rồi, dù sao đối với cô ấy mà nói, tôi chính là một chiếc lốp dự phòng.”
Thật ra Từ Chi không biết nói gì về vấn đề này, từ trước tới nay Oánh Oánh là một cô gái rất có chính kiến, sau khi trải qua chuyện của Địch Tiêu và cái lần yêu qua mạng nọ, cô ấy khá sợ hãi đàn ông, dù những người ở bên cạnh đều đã yêu đương thì cô ấy cũng không có mong muốn được yêu, mặc dù ngoài miệng luôn hô hào nói muốn tìm bạn trai, nhưng trên thực tế lại không dám tìm. Mấy năm nay Chu Ngưỡng Khởi đã ám chỉ công khai lẫn bí mật với cô ấy, cũng biết Thái Oánh Oánh chưa sẵn sàng nên chưa từng ép cô, định chờ sau khi cô hiểu rõ rồi mới đi bày tỏ.
Ai biết được, sự chờ đợi này là bốn năm năm.
Giữa chừng hai người đã cãi nhau một lần và nói những lời gay gắt với nhau, sau này Thái Oánh Oánh đến Bắc Kinh tìm Từ Chi, sau đó cắt đứt liên lạc với Chu Ngưỡng Khởi, gần như không liên lạc trong suốt hai năm, sau này vì Từ Chi với Trần Lộ Chu nên hai người không thể không gặp mặt, mỗi lần gặp nhau là Chu Ngưỡng Khởi luôn quái gở, toàn nói những chuyện cô ấy không thích nghe để kích thích cô ấy, ấn tượng tốt duy nhất còn sót lại của Thái Oánh Oánh với Chu Ngưỡng Khởi đã bị cậu ta làm cho mất sạch hoàn toàn.
Vô tình, hai người đã cãi nhau ầm ĩ suốt bao năm, đối với Thái Oánh Oánh mà nói, có thể họ thích hợp làm bạn hơn.
“Tôi đã vạch rõ với cô ấy, hoặc là được, hoặc là đừng liên lạc nữa.”
Trần Lộ Chu và Từ Chi nhìn nhau, Trần Lộ Chu ngửa đầu lên sô pha nhìn trần nhà, nghĩ ngợi rồi nói, “Vậy chúng tôi kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho cậu, cậu đưa phong bì thôi, đừng tới.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Con mẹ nó cậu có còn là người không?”
Trần Lộ Chu vẫn nhìn trần nhà, lười biếng mỉm cười, không nói chuyện.
Lúc này Từ Chi mới nói: “Nên cậu vẫn chưa hiểu sao, có quan hệ của tôi với Trần Lộ Chu, hai cậu không thể cắt đứt được hoàn toàn, nhất định sẽ phải gặp nhau, trừ khi là Trần Lộ Chu cắt đứt quan hệ với cậu trước.”
Trần Lộ Chu kinh ngạc nhìn cô.
Chu Ngưỡng Khởi: “Cậu nhìn đi, người anh em của tôi là người đầu tiên không đồng ý…”
Trần Lộ Chu lại không đau không ngứa nhìn Từ Chi, “Này, sao em nghĩ giống anh vậy?”
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Trần Lộ Chu: “Hết cách rồi, bạn gái tôi chỉ có duy nhất một người bạn thân, tôi lại có nhiều bạn, không có cậu, tôi còn có Khoa Khoa, Khương Thành, còn có thêm Vương Dược nữa. Dạo này lúc đi nghiên cứu với giáo sư Lưu tôi còn quen biết một người, xét về tuổi tác thì tôi có thể gọi là chú, con người này rất thú vị, nghĩ đến đây, tôi cũng không cần Lý Khoa nữa.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Con mẹ nó cậu thật sự không phải người.” Là một câu khẳng định.
Trần Lộ Chu nghiêng đầu nhìn cậu ta, không có nhân tính phì cười: “Cậu biết từ lâu rồi còn gì.”
Thế nhưng, Chu Ngưỡng Khởi lảm nhảm phàn nàn cả một đêm, người đàn ông không có nhân tính vẫn ngồi trên ghế sô pha trong bộ da người nghe cậu ta nói xong, Từ Chi rất mệt, quay trở lại phòng ngủ còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện trong phòng khách.
“Ban đầu nhìn thấy cậu và Từ Chi, tôi còn cảm thấy người anh em của mình thật thê thảm, không ngờ tôi còn khổ hơn cả cậu.”
“Cậu rất khổ, nhưng tôi không khổ.”
“…”
“Từ Chi rất tốt với tôi.”
“…”
“Có ai làm một ngôi nhà cho cậu chưa?”
“…”
“Một năm cậu có bao nhiêu ngày sinh nhật? Một năm Từ Chi tổ chức sinh nhật cho tôi hai lần, à, xin lỗi, quên mất, bốn năm cậu mới có sinh nhật một lần.”
“Cậu im đi được không?”
“Cậu nói bé đi được không?”
“Không thể, đó là tiếng trái tim tôi tan vỡ.”
“…”
Từ Chi thở dài, sao phải vậy nhỉ, đã biết anh ăn nói khó nghe mà còn phải vội vã đi tìm anh an ủi.
“Cậu vừa hỏi tôi có nghiêm túc hay không, rốt cuộc là ý gì?” Chu Ngưỡng Khởi hỏi.
“Ý trên mặt chữ.”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào mới gọi là nghiêm túc? Giống như cậu với Từ Chi? Vậy thì tôi thật sự không làm được, từ nhỏ cậu đã suy nghĩ nhiều, làm việc gì cũng cẩn trọng, chắc chắn về mặt này tôi không thể bằng cậu. Nếu Thái Oánh Oánh muốn lấy cậu đối xử với Từ Chi ra làm tiêu chuẩn để kiểm tra tôi, vậy tôi cảm thấy cô ấy còn chưa hiểu rõ, Chu Ngưỡng Khởi chính là Chu Ngưỡng Khởi, tôi cũng có ưu điểm của riêng mình.”
Anh bật cười, âm thanh giống hệt như buổi chiều gặp nhau lần đầu ở toàn nhà cấp ba hôm đó, lạnh lùng tự do, đúng, là tự do. Từ Chi không biết bây giờ anh đang ở trạng thái nào, chỉ là tự do, giống như một cơn gió không chịu sự kiềm chế thổi đi sóng biển, không sợ mặt nước, vẫn trong vắt sạch sẽ: “Cậu nghĩ gì vậy, lôi tôi với Từ Chi vào làm gì. Ý của tôi là, nếu như cậu chưa nghĩ rõ ràng thì đừng theo đuổi Thái Oánh Oánh, điều cô ấy lo lắng là quan hệ giữa tôi và Từ Chi, nếu không có chúng tôi, cô ấy đã đồng ý với cậu từ lâu rồi. Thái Oánh Oánh không giống với Từ Chi, Từ Chi luôn có mục tiêu rõ ràng, cô ấy yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên mà còn không chịu thừa nhận….”
“Con mẹ nó cậu dừng lại ngay cho tôi, cô ấy yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên á! Đồ ngu.”
Anh chẹp miệng, “Cậu có phiền không vậy?”
“Rõ ràng là cậu vừa gặp đã yêu cô ấy, đêm hôm đó, chính cậu mới có ý đồ xấu, đừng tưởng là tôi không biết, cậu cố ý không lấy dây sạc về, vẫn muốn cô ấy đi tìm cậu có đúng không?”
“…”
“Tôi bắt chước theo cậu, nên sau này lúc đi ăn với Thái Oánh Oánh, tôi cũng cố ý bỏ quên ví tiền.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì mất ví thật.”
“…”