Tên chó này nhất định đã có ý đồ xấu.
Trần Lộ Chu, con người này, rất khó tả.
Ngay cả Chu Ngưỡng Khởi là bạn nối khố từ nhỏ với cậu mà cũng đoán không ra. Nói tỏa sáng thì cũng tỏa sáng, nói tự luyến thì cũng tự luyến, nói đến cặn bã thì cũng cặn bã thật. Bởi vì cậu quá biết cách châm chọc vào nơi dễ tổn thương nhất của người khác. Nhưng đôi lúc lại hời hợt hơn ai hết, tóm lại là đừng làm phật lòng cậu, bởi vì cậu là người không biết kiêng kị gì. Tại sao nhà họ Trần có thể nuôi cậu, nói ra cũng vì bát tự cậu lớn.
Điều này là thật, Chu Ngưỡng Khởi bát tự nhỏ, hồi bé thấy “ma” là điều bình thường. Sau này chơi cùng Trần Lộ Chu thì không gặp phải những thứ kỳ lạ đó nữa, kể cả đứa em trai bảo bối kia của Trần Lộ Chu, vừa sinh ra lúc nửa đêm đã khóc oa oa, sau khi Trần Lộ Chu bước vào liền ngừng khóc.
Trần Lộ Chu không có hứng thú nghe người khác an ủi bạn trai như thế nào, định uống nốt chỗ coca còn lại rồi đi vào xem phim, theo sau đó là giọng âm dương quái khí của Chu Ngưỡng Khởi: “Ơ kìa, đó chẳng phải là Đàm Tư sao?”
Trần Lộ Chu liếc cậu ta một cái: “Sao hả, quen biết à?”
“Từng học ở Nhất Trung đó.” Chu Ngưỡng Khởi híp mắt nhìn Đàm Tư: “Cậu còn nhớ Phùng Cận không, bạn cấp hai của tôi ấy, là do bị mẹ cậu ta ép chuyển trường.”
Mẹ cậu ta ép?
“Đúng vậy, mẹ cậu ta, ép.” Chu Ngưỡng Khởi nghiêm túc nói từng chữ.
Thật ra mấy năm nay Nhất Trung đã xáo trộn hết cả rồi, bởi vì khi ấy luật học sinh cấp hai được chuyển thẳng lên cấp ba vẫn chưa bị bãi bỏ, hằng năm đều có không ít người nhét tiền trà trộn vào. Sau đó, Nhất Trung chia thành ba cơ sở, Tông Sơn, Trường Chính và Du Lâm. Khu Tông Sơn gồm năm lớp học thực nghiệm của Trần Lộ Chu và những người khác, ở đó toàn bọn học siêu giỏi, từng đoạt huy chương vàng trong các cuộc thi lớn. Khu Trường Chính thì kém hơn một chút, toàn là học bá bình thường như Phùng Cận, là nơi đông học sinh nhất. Còn ở khu Du Lâm đều là học sinh nghệ thuật, giống như Chu Ngưỡng Khởi và Cốc Nghiên, đại đa số đều chuyển thẳng từ cấp hai lên.
Trần Lộ Chu không phải học sinh chuyển thẳng từ trường cấp hai lên, hơn nữa, thời khóa biểu của cậu khác Chu Ngưỡng Khởi, ở Tông Sơn đi học từ thứ hai đến thứ bảy, chủ nhật nghỉ nửa ngày, buổi tối lại về trường tự học, nghỉ đông và nghỉ hè Trần Lộ Chu đều tham gia tập huấn thi đua. Còn Du Lâm theo hướng nuôi thả, vì thế ba năm cấp ba hai người họ không giao lưu được nhiều, thế nên Chu Ngưỡng Khởi mới nghĩ rằng cậu và Cốc Nghiên đang yêu nhau.
Chuyện của Phùng Cận, Trần Lộ Chu cũng không rõ lắm. Nhưng nghe Chu Ngưỡng Khởi nói vậy, cậu chợt nhớ ra mình và Đàm Tư đã từng chơi bóng với nhau, quả thực con người Đàm Tư không dễ khống chế cảm xúc.
Đó là giải bóng rổ trung học, Nhất Trung đối đầu với trường cấp ba Lạc Thành.
Hai trường đều là trọng điểm của tỉnh, trình độ ngang nhau, nhưng năm ấy Nhất Trung thi đua lấy được giải thưởng nhiều hơn, người của Lạc Thành muốn thể hiện trong trận bóng, cách chơi của bọn họ rất lỗ mãng, hơn nữa khi trọng tài thổi còi phạt, người Lạc Thành cũng không sợ, năm lần bảy lượt ác ý phạm quy. Đội của Trần Lộ Chu nhẫn nhịn đánh nửa trận đấu, tỷ số thua hơn một nửa, còn có không ít thành viên bị thương, các nữ sinh cổ động bên ngoài đau lòng hô hoán kêu bọn họ đừng đánh nữa.
Đội cổ vũ bên ngoài cãi nhau khí thế ngất trời, đội viên trong sân vẫn cực kỳ bình tĩnh, phớt lờ lời khiêu khích của đối phương, ở giờ nghỉ ngơi lại chuyên chú bàn luận chiến thuật và cách đánh.
Đó cũng là sức hấp dẫn của học sinh trường Nhất Trung. Bọn họ cũng có những mâu thuẫn, xích mích riêng tư, nhưng danh dự tập thể thì vô cùng mạnh mẽ. Khi rơi vào thời điểm quan trọng, họ sẽ không giành lấy sự nổi bật, cảm giác vô cùng tin tưởng đồng đội, mọi người giành lấy bóng ở khắp nơi.
Đàm Tư đánh được nửa hiệp đã bị trọng tài phạt ra khỏi sân, Trần Lộ Chu và đội trưởng đều bị chấn thương với các mức độ khác nhau, vì Đàm Tư ra sân nên bọn họ thay phiên nhau nghỉ ngơi mười phút, mọi người hừng hực đánh bóng, cuối cùng cũng xoay chuyển được tình thế, Trần Lộ Chu lấy được ba điểm ở pha bóng cuối, giành được vị trí quán quân trong trận đấu năm đó.
Đó xem như là một chiến thắng sít sao, cả trường đều vui mừng phát khóc. Nhưng sau đó không biết vì sao mà Đàm Tư đột nhiên tiến lên, không nói năng gì đấm đội trưởng của đối phương ngã lăn ra đất, Trần Lộ Chu và mấy thành viên vừa ngồi xuống nghỉ ngơi nên không cản kịp, hiện trường bỗng bị bao phủ bởi tiếng gào thét của đám người.
Năm ấy bọn họ bị hủy thành tích ở giải đấu, Trần Lộ Chu và một vài đội viên khác bị thương ở chân, phải bó thạch cao một tháng, kết quả chỉ vì Đàm Tư thiếu kiên nhẫn, cuối cùng không lấy được thứ hạng nào.
……
“Giờ cũng chẳng biết khi đó cậu ta có cố ý không nữa, Phùng Cận nói Đàm Tư nổi tiếng như vậy lại bị đuổi ra sân, kết quả bị cậu và đội trưởng cướp mất nổi bật, trong lòng cậu ta chắc chắn không dễ chịu. Biết rõ đánh nhau sẽ bị hủy thành tích, cậu ta còn xông lên, không biết là ngu xuẩn hay xấu xa nữa, mà nếu khi đó cậu ta không nhảy lên cướp bóng, chân cậu liệu có bị thương không?”
Lúc Chu Ngưỡng Khởi nói những lời này, hai người đã bước vào nhà. Cậu ta đi vệ sinh xong, vừa đi tìm bật lửa vừa dứt khoát nói với Trần Lộ Chu.
Là người trong cuộc, Trần đại thiếu gia, người bị bó thạch cao một tháng cũng không tức giận như Chu Ngưỡng Khởi. Một tay cậu xách ghế đặt ở giữa phòng khách, chuẩn bị đổi bóng đèn mới mua hai ngày trước, nhưng cậu vừa đặt chân lên, nhìn sơ qua thì đành bó tay. Bên trong chụp đèn toàn xác ruồi và muỗi, khách thuê phòng trước đây có vẻ nghiện thuốc lá nặng, nắp vặn bằng kim loại trên mép chụp đèn đầy dầu khói đen và nhờn, không thể làm gì được.
Đèn trong phòng khách rất tối, nhấp nháy nhấp nháy, gần như cố gắng sử dụng hết năng lượng cuối cùng, lúc nào cũng có thể tắt phụt.
Trần Lộ Chu sống không còn gì luyến tiếc mà ngửa đầu dựa trên sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà cảm khái. Ngạn ngữ vẫn đáng tin cậy, đúng là anh hùng khó làm, trước hết phải không có thói ở sạch.
“Thói ở sạch nghiêm trọng như vậy, hay là cậu dọn về ở đi.” Chu Ngưỡng Khởi giễu cợt, đồng thời rũ sạch liên quan: “Đừng nhìn tôi, tôi không làm được đâu, thói ở sạch của tôi còn nghiêm trọng hơn cả cậu đấy.”
“Ở sạch mà còn hút thuốc?”
“Làm nghệ thuật cần có linh cảm biết không, hơn nữa tôi chỉ ở sạch với người khác thôi.”
Trần Lộ Chu thành khẩn nhìn cậu ta, “Đàm Tư có thói ở sạch không?”
“Cút đi.”
“Nam tử hán co được dãn được.” Trần Lộ Chu vậy mà còn đứng đắn khuyên dạy cậu ta: “Nếu có thể thẳng lưng trên đỉnh Thái Sơn, cũng có thể khom lưng vì năm cân gạo, cậu cũng biết điều một tí đi.”
“Nếu cậu sinh ra sớm hơn một trăm năm, mẹ nó tôi đã nghi ngờ cậu là gian tế của người Hán rồi đó, loại người chỉ biết PUA đó, sao tôi phải cúi đầu với cậu ta.”
“PUA?” Trần Lộ Chu lười biếng ngửa cổ trên sô pha, nheo mắt nhìn cậu ta.
Chu Ngưỡng Khởi nói: “Ban đầu quan hệ giữa cậu ta và Phùng Cận khá tốt, sau đó Phùng Cận phát hiện cậu ta đối xử với đứa con gái nào cũng PUA, liền bắt bẻ. Dù sao lúc nào cậu ta cũng giả làm đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ ở mọi nơi, rất dễ khơi dậy lòng thương hại và ý muốn bảo vệ của đám con gái mà, chiêu nay lần nào cũng hữu dụng, cậu hiểu không?”
“Vậy không phải là học Dương Quá cụt tay là có thể kết hôn sao?” Cậu nhẫn tâm nói.
Chu Ngưỡng Khởi không thèm phản ứng lại cậu: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cô gái đứng trước cửa phòng cậu ta, dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, trông rất dễ lừa sao?”
Trần Lộ Chu cảm thấy buồn cười, “Dễ lừa hay không thì không biết, đơn thuần chỉ là vẻ ngoài thôi.”
Chu Ngưỡng Khởi tấm tắc, khuôn mặt biểu cảm “hóa ra cậu cũng có ngày này”, “Cậu đang trả đũa đấy hả, người ta lấy cậu ra an ủi bạn trai, trong lòng không thoải mái đúng không, hay là, cậu cứ theo đuổi đi.”
Cậu cầm lấy chiếc điều khiển từ xa bên cạnh, muốn tìm phim để xem, lại liếc Chu Ngưỡng Khởi một cái: “Bộ tôi rảnh lắm sao?”
“Mấy tháng trước khi xuất ngoại cậu không làm gì mà?”
“Vậy thì cũng không yêu đương.”
“Cậu không vì chuyện của Cốc Nghiên mà bị PTSD [1] đấy chứ.”
[1] Rối loạn stress sau sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài trên 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. Sinh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ.
“Không đến mức đó.” Cậu mở kênh phim, lúc này đang chiếu 《 Giây phút cữu rỗi của người học trò 》, bộ phim này cậu xem không dưới mười lần rồi, nói về chủ đề tự do và hy vọng, biểu đạt hết mức thông điệp, cậu thờ ơ nói: “Mẹ tôi quản rất nghiêm, tôi đã đồng ý với bà ấy là chỉ quen bạn gái khi nào bà ấy đồng ý. Hơn nữa tôi cũng sắp ra nước ngoài rồi, theo đuổi làm gì, mỗi ngày gọi video chơi? Yêu xa cũng không phải là không thể, nhưng giờ tôi rất nghèo, đợi mẹ tôi mở khóa thẻ thì có thể suy xét, bằng không nếu lúc đó người ta muốn gặp, ngay cả vé máy bay cũng không mua được.”
“Tôi chỉ tiện mồm nhắc đến thôi, cậu nghĩ xa thế làm gì, định làm thật đấy à? Cậu không đúng nha, chắc chắn trong đầu cậu vừa mới nghĩ đến chuyện này, nếu không suy nghĩ của cậu sẽ không rõ ràng như vậy.” Chu Ngưỡng Khởi quá hiểu cậu, tên chó này nhất định đã có ý đồ xấu.
“Ừ.” Thế mà cậu còn có mặt mũi gật đầu, thoải mái hào phóng thừa nhận, “Dùng tôi làm sách giáo khoa tiêu cực để an ủi bạn trai, còn không cho tôi nghĩ một chút sao? Nói thật, cô ấy khiến tôi có cảm giác hơn Cốc Nghiên.”