• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thư Quân.



Đừng khóc.



Trần Lộ Chu dựa vào lan can, đút một tay trong túi, trên cổ còn vắt chiếc khăn bông màu xám, tóc đã khô từ lâu, bị cơn gió đêm giương nanh múa vuốt làm tán loạn. Cậu chỉ mặc chiếc áo hoodie cổ tròn màu đen, không mặc áo khoác đứng ngoài gió lạnh, làn da trắng nổi bật trong cơn gió đêm, trông rất lạnh lẽo. So với những bông tuyết trắng thì còn trắng hơn.



Lý Khoa nhìn mà đã thấy lạnh người, đang định nói hay là cậu về phòng ngủ lấy áo khoác mặc vào đi.



Lại thấy cậu dịu dàng nói nhỏ với bên kia mấy câu, thản nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau đó cầm điện thoại đứng thẳng dậy, đi tới, lặng lẽ kéo cánh cửa trượt của ban công.



Ba người họ ở ký túc xá khoa Máy tính, tình cờ người anh em này ở phòng ngủ dành cho hai người, cũng may bạn cùng phòng của cậu ta ngủ muộn, sợ quấy rầy người khác nên đã cho cậu ta mượn phòng ngủ.



Lý Khoa đảo mắt, vẻ mặt như đã thành thói quen, sợ người anh em bên cạnh không thể chấp nhận nổi đồ ăn cho chó nên khuyên một câu, “Không sao đâu, cậu ta ngoại trừ quá chiều chuộng bạn gái ra thì không có vấn đề gì.”



Thực ra người anh em này không cảm thấy ngại, nhìn bóng dáng lạnh lùng của Trần Lộ Chu dựa vào lan can, nói: “Rất tốt, cậu ấy là người đàn ông mẫu mực, tôi còn phải học hỏi cậu ấy nhiều, rất có cảm giác an toàn.”



Lý Khoa cười một tiếng, “Học cái rắm, chó độc thân thì vẫn nên viết lập trình đi.”



Người anh em: “Ai nói tôi là chó độc thân?”



Con ngươi của Lý Khoa thoáng chốc trợn tròn, làm rơi cả bút: “Cậu không phải chó độc thân?”



Không biết vì sao mà người anh em kia vốn cản thấy yêu sớm có chút không biết xấu hổ, nhưng lúc này lại cảm thấy kiêu ngạo vì có đồng loại là Trần Lộ Chu, nói đúng sự thật: “Không phải, tôi đã có bạn gái ở quê, tốt nghiệp cấp ba rồi ở bên nhau, cô ấy học ở đại học Khánh bên chỗ các cậu.”



Lý Khoa trố mắt nghẹn họng nhìn cậu ta.



“Cậu đâu có hỏi.”



Lý Khoa bỗng dưng mắng một câu, “Tôi **!” Còn nhặt bút lên rồi ném mạnh xuống.



Ở ngoài ban công, Trần Lộ Chu nghe thấy giọng cô buồn buồn vùi trong chăn, hiếm khi mang theo chút lười biếng vừa mới tỉnh ngủ và thấp giọng quở trách, trong lòng mềm nhũn, lại sợ cô không tiện nói chuyện nên thấp giọng hỏi, “Có muốn cúp máy không? Hay nhắn Wechat? Anh nói chuyện với em một lát.”



Từ Chi không nỡ cúp máy, giọng nói ngái ngủ khàn khàn: “Em muốn nghe giọng của anh, lần nào nghe thấy giọng anh trong điện thoại cũng cảm thấy khác.”



“Khác chỗ nào?”



“Trong điện thoại có cảm giác hơn.”



Không biết đó là cảm giác gì, chỉ biết là rất có sức hút, nhất là khi cậu thức đêm, giọng hơi khàn, giống như giọng nam chững chạc trong đài phát thanh lúc nửa đêm, khiến người ta cảm thấy rất an toàn.



Cậu mỉm cười, “… Hay là chuyển sang yêu qua mạng?”



Từ Chi cũng cười, cười khẽ trong điện thoại, dụi mắt nói: “Không cần đâu. Ban nãy mẹ em còn muốn bảo hai chúng ta chia tay.”



Trần Lộ Chu: “Thật không vậy?”



“Ừm,” Từ Chi nói, “Em còn nghĩ đến việc đốt ảnh của anh để gửi cho bà, nhưng mà tìm trong điện thoại một lúc, mới biết em không có ảnh của anh.”



“Ngày mai sẽ cho em chụp.” Cậu cười ra tiếng, giọng lanh lảnh, “Hay là cho anh ảnh của mẹ em, tranh thủ mấy đêm nay anh sẽ mơ thấy bà ấy.”



“Trần Lộ Chu, đồ biến thái, làm gì có ai mơ thấy mẹ của người khác.”



Cậu sửng sốt, dựa vào lan can cười như bị oan ức, ánh mắt bất lực quay đi chỗ khác, quả thật là vạ từ trên trời rơi xuống, “Biến thái chỗ nào, em đang nghĩ cái gì vậy, đốt ảnh đi càng biến thái hơn.”



Cuối cùng hai người đều không nhịn được cười ra tiếng, vầng trăng khuyết tựa như móc câu, tình yêu trong sáng trong trái tim thiếu niên còn trắng hơn tuyết, nồng hơn mật hoa.



Yên lặng một lúc, cả hai đều không nói gì, gió ngoài ban công càng lúc càng mạnh, Trần Lộ Chu rút tay ra khỏi túi che đi loa, sợ bị cô nghe thấy tiếng gió, từng khớp xương rõ ràng đã bị lạnh đỏ.



Cậu vẫn lặng lẽ dành thời gian cho cô.



“Trần Lộ Chu.” Bên kia gọi.



“Hử?”



“Em rất nhớ bà ấy.” Từ Chi nói: “Giữa bọn em có rất nhiều khúc mắc còn chưa được gỡ bỏ, thật ra bố em nói, trước khi mất mẹ đã để lại cho em một bức thư. Nhưng lá thư đó bị bà ngoài vứt nhầm vào đống quần áo bẩn của mẹ em rồi đốt. Có nhiều lúc, thật ra em có thể nói chuyện bình thường với bà, nhưng bố em nói tính cách của hai bọn em quá giống nhau, đến mức nói chưa được ba câu là lại cãi vã, đả kích nhau. Em còn nhớ hồi tiểu học, cô giáo giao bài tập về nhà bảo chúng em rửa chân cho mẹ, rồi em phát hiện gót chân mẹ đầy những vết chai. Lúc đó em còn không hiểu chuyện mà nói rằng bà ấy không biết cách bảo dưỡng, mẹ của những người khác đều sơn bộ móng đẹp lên ngón chân. Sau đó mẹ em nói, chờ sau này con xỏ giày của mẹ, đi trên con đường của mẹ rồi hãy nói với mẹ điều này.”



“Mẹ của em rất yêu em đó, nếu như bà ấy không yêu em thì sẽ nói, vậy mày cút ra khỏi nhà tao ngay.” Cậu nói.



Từ Chi: “Có phải anh từng bị mẹ mắng như thế không?”



Trần Lộ Chu cúi đầu cười bó tay, “Thi thoảng. Anh không nhớ lắm. Nhưng nếu muốn khóc thì là chuyện tốt, đôi khi em phải trút hết cảm xúc ra bên ngoài, không thể cứ kìm nén như vậy được.”



Từ Chi: “Vậy anh giúp em đi.”



Trần Lộ Chu thấp giọng nói ừ, “Được rồi, hay em ngủ trước đi? Anh sẽ nghĩ cách. Nếu thật sự không được, anh chỉ có thể đánh em một trận thôi.”



Bên kia im lặng một lúc lâu.



Cậu còn tưởng là làm cô sợ, “Đừng sợ, anh trai Trần Lộ Chu không bạo lực gia đình.”



Còn tưởng sẽ bị chế giễu, nhưng lại nghe thấy bên kia nói: “Muốn ôm cơ.”



Đêm nay Từ Chi cực kỳ dính người, có lẽ là thật sự sợ hãi, từng đợt làm nũng khiến trái tim Trần Lộ Chu luôn mềm nhũn ra, trong lòng dường như có một quả bóng căng phồng, mềm mại phình ra, bay lên đám mây.



Trái tim cậu cũng ngứa ngáy, không khỏi dùng tay túm tóc. Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mẹ nó thật là dày vò, không gặp lại thấy nhớ.



Trần Lộ Chu lại khẽ giọng dỗ dành, “Anh chờ em ngủ rồi tắt nhé?”



Từ Chi chậm chạp không chịu tắt máy, cuối cùng chịu đựng sự luyến tiếc trong lòng, “Ngủ đây, anh cúp đi, em vừa xem vòng bạn bè của Lý Khoa, chắc đêm nay các anh còn phải thức khuya nữa.”



Gió tuyết rít gào, ngón tay Trần Lộ Chu đã đông cứng tê dại, quay đầu nhìn vào trong nhà, hai người kia còn đang múa bút thành văn mà tính toán, không biết đang nói gì, chắc là lại cãi nhau. Cậu cố nén cảm giác tội lỗi trong lòng lại, nghĩ cùng lắm thì sau này chờ Lý Khoa yêu đương, cậu có thể viết luận văn tốt nghiệp giúp cậu ta.



“Anh ở cùng em một lát, tối nay hiếm khi dính người như vậy.”



Sau khi dỗ dành nửa tiếng, hai người lại nói chuyện phiếm một hồi. Chờ đến khi vào phòng, trên giấy nháp đã đầy đủ những công thức toán học được viết bằng chữ rồng bay phượng múa.



Trần Lộ Chu tính nốt những bước còn lại, Lý Khoa đã buồn đến mức không mở nổi hai mắt, ba giờ sáng liền ngủ gục trên bàn. Người anh em khoa Máy tính kia tên là Vương Dược, hiển nhiên là một cao thủ thức đêm, ánh mắt tỉnh táo, tiếp tục thảo luận một vài vấn đề thay đổi đại lượng không đổi với cậu. Hai người cũng không đánh thức Lý Khoa mà cùng nhau tự thảo luận. Thật ta tính cách của Vương Dực khá tốt, ít nói, nhưng cũng có lúc thích để tâm đến chuyện vụn vặt, trùng hợp làm sao Lý Khoa cũng là người như thế, hai người này ỏ chung với nhau là bắt đầu đối đầu đâm chọc nhau. Trần Lộ Chu là người phối hợp được cả trăm tính cách, nên cậu hợp với tất cả mọi người.



Trần Lộ Chu vừa bước vào đã mang theo sương lạnh. Miệng thở ra khói trắng, hai tay còn đỏ bừng vì bị đóng băng, Vương Dược còn cẩn thận đưa cho cậu chiếc máy sưởi trên tay.



Trần Lộ Chu nhận lấy, nói cảm ơn.



“Con người cậu khá tốt, là Lý Khoa thì tôi không cho đâu.”



Trần Lộ Chu mỉm cười, nhìn Lý Khoa đang ngủ say, cầm lấy nửa tập giấy nháp đang tính trước mặt cậu ta, tính nốt những bước còn lại, “Cậu ta cũng tốt, chỉ là có những lúc thích cãi nhau, cậu cứ mặc kệ cậu ta đi. Trước kia ở trường chúng tôi thi được hạng nhất, sau khi đến đây mới biết mọi người đều giống vậy, nên cũng cố gắng muốn chứng minh bản thân, nếu không cũng không kéo tôi đi tham gia cuộc thi vào năm nhất.”



Đúng vậy, sinh viên năm nhất thường tập trung vào việc chuẩn bị cho kỳ thi quốc gia vào tháng chín năm sau, thậm chí có một số trường còn yêu cầu sinh viên thành lập đội nhất định phải từng tham gia thi quốc gia mới cho phép tham gia cuộc thi Toán mô hình MCM/ICM của Mỹ, trường của họ không có yêu cầu này, hơn nữa còn có rất nhiều người đang chuẩn bị. Lý Khoa nhìn thấy bọn đang mài dao chuẩn bị xông vào trận chiến, lòng cạnh tranh hái thắng dâng lên, rục rịch, đương nhiên cũng không thể ngồi yên.



Trần Lộ Chu cũng biết, cậu biết hết nhưng không nói gì. Trên thực tế, với tình hình hiện tại, có thể cậu sẽ không tham gia thi đấu, vì dù sao học kỳ sau cậu cũng phải xin chuyển ngành, còn quá nhiều việc phải làm.



Ban đầu Vương Dược có ấn tượng với cậu, cũng bởi vì cậu là hot boy, trong trường có rất nhiều người bán tán về cậu. Lúc Lý Khoa rủ cậu ta vào nhóm cậu ta đã không quá đồng ý, dẫu sao cũng thấy mình với trai đẹp có màng ngăn cách, không thể trò chuyện được với nhau. Nhưng sau này mới biết cậu dễ nói chuyện hơn Lý Khoa nhiều.



Vương Dược hỏi: “Không phải Lý Khoa nói cậu mới là hạng nhất ở trường các cậu sao? Rốt cuộc ai mới là hạng nhất trong hai người?”



“Cậu cứ coi như hai chúng tôi cùng hợp tác chém gió về nhau đi, có lúc cậu ta hạng nhất, có lúc là tôi hạng nhất.” Trần Lộ Chu đang tính chi phí tổn thất của khu rừng, vừa nói vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn điện thoại trên bàn.



Vương Dược cảm thấy trên người Trần Lộ Chu có một sự tự tin rất khó để hình dung, tính cách này vô cùng hấp dẫn, chẳng trách Lý Khoa liên tục nói với cậu ta rằng, Trần Lộ Chu là một người bạn sẽ không bao giờ hối hận khi quen trong đời.



Vương Dược nhìn thấy cậu đang mất tập trung, “Lo cho bạn gái của cậu sao?”



Trần Lộ Chu cũng không ngẩng đầu lên, viết, đáp ừ, “Hơi hơi, không biết đã ngủ hay chưa.”



“Vậy hôm nay đến đây thôi? Thật ra ban đầu vẫn phải xem xét về vấn đề thế lửa, bây giờ chúng ta đang thiết lập môi trường rừng và thế lửa tương đối lý tưởng để tiến hành tính toán. Thật ra mô hình này không có ý nghĩa quá lớn, dù sao tình huống khi cháy rừng thật cũng có rất nhiều kiểu, chẳng hạn như lúc nãy nói trong rừng có động vật cần bảo vệ cũng là một trong các vấn đề.”



Trần Lộ Chu tính xong hai chi phí cuối cùng rồi đặt bút xuống, ngửa người ra sau, ngửa đầu nhìn trần nhà, cuối cùng mệt mỏi lăn lộn yết hầu của mình. Sau đó cậu lười biếng lắc lư chân ghế, đưa máy sưởi ấm tay cho cậu ta, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Cho nên chúng ta phải tính chi phí cho việc cứu hộ và mất rừng, nghiên cứu chủ yếu là đưa ra số liệu so sánh, bằng không sao lại nói thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra. Đưa tài liệu cho tôi đi, sáng mai tôi không có tiết, phải đến thư viện tìm kiểu dàn ý của luận văn trước.”



Lúc này Vương Dược mới cảm thấy mình tới đúng nhóm, đi theo Trần Lộ Chu quả thực có thể bớt đi không ít phiền phức, “Nhân tiện, có chuyện cần nói với cậu. Cuộc thi nhất định phải có một giáo viên hướng dẫn, dù sao lần đầu tiên tham gia thi đấu, chúng ta cũng không hiểu hết các quy trình, tôi đã hỏi mấy nhóm khác, hầu hết các nhóm đều thuộc đội của mấy giáo sư hoặc giảng viên.”



“Là những ai?” Trần Lộ Chu hỏi.



“Chỉ có một số giáo sư nổi tiếng hay hướng dẫn cuộc thi, chắc chắn các giáo sư được chú ý sẽ có rất nhiều nhóm, có giáo sư còn dẫn theo bốn mươi nhóm nữa cơ, ít nhất cũng là hai mươi mấy nhóm. Hiện tại những nhóm này đều đang kêu khổ, bởi vì chắc chắn giáo sư không thể hướng dẫn cho họ được, có khi gửi email cả tuần mà không có hồi âm, hầu hết là chỉ để tên đấy thôi. Bởi vì học sinh đoạt giải thì bọn họ cũng có tiền thưởng, cho nên chỉ cần ta quảng lưới, chắc chắn bọn họ sẽ nhận.”



Thật ra đều là các giáo sư chọn người, một số giáo sư nhìn thấy những sinh viên có tiềm năng giành giải thưởng sẽ trực tiếp cướp người trước, thường là những sinh viên mà họ đã dẫn dắt trước đó. Nói một cách tương đối thì bọn họ mới năm nhất, có tí mèo mù vớ phải chuột chết.



Trần Lộ Chu nhẹ nhàng để ghế nằm ngang, ngả người, sau đó đóng máy tính lại, trầm mặc không nói chuyện.



Vương Dược nói: “Tôi đã thương lượng với Lý Khoa, nếu muốn tham gia thi đấu thì chúng ta sẽ hướng đến giải thưởng.”



Nghe vậy, trong lòng họ đã chọn được ứng viên rồi. Trần Lộ Chu hỏi: “Các cậu muốn tìm ai?”



“Một giảng viên khoa Vật lý, ông ấy rất có trách nhiệm với sinh viên, chúng tôi không biết cậu có muốn đăng ký dưới tên giáo sư đang dạy cậu không, giáo sư quen biết thì sau này cơ hội bảo vệ luận văn tốt nghiệp làm nghiên cứu sinh cũng lớn hơn, cho nên tôi chưa tới tìm ông ấy.”



“Được, các cậu quyết định đi.”



**



So sánh với cuộc thi Toán mô hình, Trần Lộ Chu cảm thấy chuyện làm cho bạn gái khóc càng khiến cậu nhức đầu hơn.



Vì thế, cậu còn tới tìm một người không có kinh nghiệm yêu đương phong phú nhưng lại có kinh nghiệm làm con gái khóc phong phú là Chu Ngưỡng Khởi nhờ tư vấn.



Lúc này Chu Ngưỡng Khởi lòng đầy căm phẫn vứt cho cậu một câu, “Trai đểu! Mới đó mà cậu đã thay lòng?”



Trần Lộ Chu giải thích cả nửa ngày, Chu Ngưỡng Khởi không thèm ăn dầu muối, “Đàn ông cặn bã!”



“Đồ chó!”



“Đồ đàn ông xấu xa!”



“Trai đểu! Trai đểu! Hừ!”



Trần Lộ Chu: “…”



Cuối cùng Trần Lộ Chu quyết định dẫn cô đi xem phim, thuê một phòng riêng, chọn một bộ phim mà ai xem cũng phải khóc 《Chú chó Bát Công trung thành》.



Nhưng Từ Chi là người sắt, xem xong lặng lẽ nhìn cậu, “Hết rồi?”



Lúc ấy hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng bao, ánh sáng của phim chập chờn, chiếu lên gương mặt cậu, ánh sáng kia tựa như chiếu quanh đường nét lạnh lùng trên mặt cậu, sống mũi thẳng tắp, hốc mắt lõm sâu.



Trần Lộ Chu không nhìn cô mà nhìn thẳng vào vào màn hình, đường quai hàm rõ ràng mịn màng trông rất vô tình lạnh lùng, trông còn tàn nhẫn hơn cả người giết lợn trong lò mổ.



Quai hàm của cậu hơi nhúc nhích, có thể thấy toàn thân đều đang gắng sức, quần thể thao bị tay cậu bóp chặt, rồi lại thả ra.



Lông mày hơi chau lại, như khắc một hàng chữ quật cường…. “Anh không khóc”, “Em đừng nhìn anh”, “Có chết anh cũng không khóc”, “Anh rất vô tình”.



Cho đến khi cảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình một lần nữa, tuyết rơi như lông ngỗng, chú chó một mình cố chấp chờ đợi ở trạm xe dưới gió tuyết, không hề có ý muốn rời đi, hết năm này qua năm khác.



Đặc biệt là câu nói: “Ông ngoại làm sao tìm được Tiểu Bát, thật ra là Tiểu Bát tìm được ông.”



Trần Lộ Chu hoàn toàn không nén được, hít thở hai hơi, trong lồng ngực không nén được chua xót, chỉ có thể ngẩng đầu lên, yết hầu kìm nén từng đợt lại đột nhiên lăn lên trượt xuống, cảm giác yếu ớt bỗng khiến cậu đau khổ.



Cuối cùng nước mắt bất lực chảy dài xuống má, cậu không tự chủ được lau đi, một chốc lại trào ra, kết quả càng lau càng nhiều.



Đệt.



Đệt.



Đệt.



Từ Chi yên lặng lấy tờ khăn giấy cuối cùng trong túi xách ra, vừa lau cho cậu vừa đau lòng, nhỏ giọng dỗ dành:



“Đừng khóc nữa, Trần Kiều Kiều, anh khóc hết một gói giấy của em rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK